SAU TÁI SINH, TÔI TÁC THÀNH CHO CHỒNG CŨ VÀ BNQ CỦA ANH - 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Lâm Thanh Vũ, em bình tĩnh một chút, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

“Không còn gì để nói nữa, tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng rồi.”

“Vậy còn Cố Cảnh Niên? Em từ chối anh là vì anh ta sao?”

Tôi sững lại, không ngờ anh biết đến sự tồn tại của Cảnh Niên.

“Phải, thì sao?”

“Lâm Thanh Vũ!” Giọng anh cao lên, “Em đừng quên, là em theo đuổi anh trước! Là em nói muốn gả cho anh! Giờ có người mới rồi liền quên người cũ sao?”

“Đúng, tôi chính là kiểu người như vậy.” Tôi không còn che giấu gì nữa, “Thẩm Thời Sâm, chúng ta không hợp, buông tha cho nhau đi.”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.

Điện thoại lập tức reo lên lần nữa, tôi tắt nguồn luôn.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Cố Cảnh Niên trở lại.

“Ca mổ thuận lợi chứ?” Tôi hỏi, đầy quan tâm.

“Ừm, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.” Anh cởi áo blouse trắng ra, “Thanh Vũ, lúc nãy là điện thoại của Thẩm Thời Sâm sao?”

“Sao anh biết?”

“Biểu cảm của em.” Anh ngồi xuống đối diện tôi, “Mỗi lần nói chuyện với anh ta, em đều có nét mặt này.”

Tôi cười gượng, “Rõ đến vậy sao?”

“Với anh thì rất rõ.” Anh nhìn tôi chăm chú, “Thanh Vũ, anh không muốn lợi dụng lúc em yếu lòng, nếu em cần thời gian…”

“Không cần.” Tôi ngắt lời, “Cảnh Niên, tôi rất chắc chắn về quyết định của mình.”

“Còn Thẩm Thời Sâm thì sao? Anh ta sẽ từ bỏ chứ?”

Tôi nhớ lại giọng điệu trong điện thoại của anh ta, khẽ lắc đầu.

“Sẽ không. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.”

“Quan trọng là lần này, tôi sẽ không thỏa hiệp nữa.”

Đã là hai giờ sáng, Cố Cảnh Niên nhất quyết đưa tôi về nhà.

“Ngày mai bố mẹ tôi chắc chắn sẽ hỏi chuyện đính hôn…” Tôi khẽ nhíu mày, hơi đau đầu.

 

“Em cần anh đi cùng không?”

Tôi nhìn anh, trong lòng dâng lên một dòng ấm áp.

Kiếp trước tôi vì Thẩm Thời Sâm mà bỏ lỡ một người tốt như vậy, kiếp này tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm đó.

“Được, vậy làm phiền anh ngày mai nhé.”

“Vĩnh viễn không phiền.” Anh cười, dịu dàng vô cùng.

Xe dừng trước khu nhà tôi, Cố Cảnh Niên xuống xe mở cửa cho tôi.

“Thanh Vũ.”

“Ừ?”

“Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ luôn ở bên em.”

“Tôi biết.”

Tôi đứng dưới lầu, nhìn theo xe anh rời đi rồi mới lên nhà.

 

Một đêm không mộng mị.

Sáng hôm sau, tôi đang dọn hành lý chuẩn bị rời khỏi căn nhà mà Thẩm Thời Sâm chuẩn bị cho hôn lễ thì chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra, là Tô Vãn Vãn.

Cô ấy vẫn mặc chiếc váy trắng tối qua, chỉ là sắc mặt có phần nhợt nhạt.

“Thanh Vũ, tôi có thể vào không?”

Tôi nghiêng người, “Mời vào.”

Trong phòng khách, cô ngồi trên ghế sofa, hai tay siết chặt quai túi.

“Chuyện tối qua… tôi xin lỗi.” Cô ấy mở lời trước.

“Cô xin lỗi vì điều gì?” Tôi ngồi xuống đối diện.

“Vì sự xuất hiện của tôi khiến lễ đính hôn của các người bị ảnh hưởng.”

Tôi bật cười, “Tô Vãn Vãn, cô nghĩ sự xuất hiện của mình là tình cờ sao?”

Cô ấy sững người.

 

“Lúc nào cô chẳng thể về nước, tại sao lại đúng lúc trước lễ đính hôn của tôi và Thẩm Thời Sâm?” Tôi tiếp tục hỏi. 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo