Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau sáu tiếng đồng hồ vật lộn, con trai chúng tôi cuối cùng cũng chào đời.
Khi nghe tiếng khóc đầu tiên của bé, tôi vỡ òa trong nước mắt.
“Chúc mừng, là một bé trai khỏe mạnh, nặng ba ký sáu.” Bác sĩ thông báo.
Y tá bế con đến cho tôi nhìn, tôi nhìn sinh linh bé nhỏ ấy, trong tim dâng lên tình yêu mãnh liệt.
“Con yêu, mẹ yêu con.” Tôi thì thầm.
Bên ngoài, khi nghe thấy tiếng con khóc, Cảnh Niên suýt chút nữa lao vào phòng sinh.
“Bác sĩ! Vợ tôi thế nào? Con tôi sao rồi?” Anh cuống cuồng hỏi.
“Mẹ tròn con vuông. Là một bé trai khỏe mạnh.” Bác sĩ mỉm cười.
Nghe xong, Cảnh Niên xúc động đến mức quỳ rạp xuống đất.
“Cảm ơn! Cảm ơn bác sĩ!”
Khi tôi được đẩy ra khỏi phòng sinh, thấy anh đỏ hoe mắt đứng chờ sẵn.
“Em vất vả rồi…” Anh nắm lấy tay tôi, giọng nghẹn lại.
“Không vất vả… chỉ cần nhìn thấy con, mọi thứ đều xứng đáng.” Tôi mỉm cười yếu ớt.
Y tá bế con đến, Cảnh Niên cẩn thận ôm lấy.
“Con trai, ba là ba của con đây.” Anh nhẹ giọng nói.
Dường như nghe hiểu, bé ngừng khóc, mở to mắt nhìn anh.
“Anh ấy đang nhìn anh kìa!” Cảnh Niên kích động kêu lên, “Con trai đang nhìn anh!”
Nhìn hai cha con, lòng tôi ngập tràn hạnh phúc.
Đây chính là cuộc sống tôi hằng mong ước:
Một người chồng yêu thương tôi, một đứa con đáng yêu.
Tất cả đau thương kiếp trước đã khép lại.
Tôi đang bắt đầu một cuộc đời mới, ngập tràn hạnh phúc.
Trong thời gian ở cữ, Cảnh Niên giống như “siêu bố bỉm sữa”, chăm sóc cả tôi và con rất chu đáo.
Thay tã, pha sữa, ru ngủ — việc gì anh cũng làm gọn gàng, thuần thục.
“Cảnh Niên, anh còn giống mẹ hơn cả em nữa đó.” Tôi trêu khi thấy anh thay tã cho con điêu luyện.
“Anh chuyên nghiệp mà.” Anh tự hào nói. “Hồi học đại học y, anh học qua nhi khoa, mấy việc này là cơ bản.”
“Vậy em chỉ cần ngồi tận hưởng thôi nhỉ?” Tôi dựa đầu vào giường, lười biếng cười nói.
“Tất nhiên rồi. Em là bảo bối của anh, phải được chiều chuộng cả đời.” Anh dịu dàng đáp.
Chúng tôi đặt tên cho con là Cố An Nhiên, mong con cả đời bình an, vui vẻ.
Bé An Nhiên rất ngoan, ít khi quấy khóc, Cảnh Niên bảo là thừa hưởng tính nết hiền lành của tôi.
Đến ngày đầy tháng, chúng tôi mời cả hai bên gia đình và bạn bè đến chúc mừng.
“An Nhiên giống bố ghê!” Ai cũng nhận xét vậy.
“Tính cách thì giống mẹ, rất ngoan.”
Nghe những lời khen ấy, tôi và Cảnh Niên đều vô cùng mãn nguyện.
Lúc đó, mẹ kéo tôi ra một góc.
“Thanh Vũ, bây giờ con thật sự rất hạnh phúc.” Mẹ xúc động nói.
“Vâng, mẹ. Con rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.” Tôi gật đầu.
“Hồi đó khi con hủy hôn với Thẩm Thời Sâm, cả nhà ai cũng lo lắng…” Mẹ thở dài, “Giờ nhìn lại, con đã quyết định đúng rồi.”
“Có đôi khi, buông tay cũng là một sự khôn ngoan.” Tôi mỉm cười nói.
Mẹ gật đầu: “Cảnh Niên là một người tốt, con phải biết trân trọng.”