Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Con biết mà.”
Sau tiệc đầy tháng, gia đình ba người chúng tôi trở về tổ ấm nhỏ của mình.
“Vợ ơi, từ hôm nay, chúng ta mới thực sự là một gia đình.” Cảnh Niên ôm An Nhiên cười nói.
“Chúng ta vốn dĩ đã là một gia đình rồi.” Tôi sửa lời anh.
“Không giống đâu, bây giờ chúng ta còn có kết tinh của tình yêu nữa mà.” Anh cúi nhìn con trai trong lòng, ánh mắt đầy hạnh phúc.
Buổi tối, sau khi An Nhiên ngủ, tôi và Cảnh Niên nằm trên giường trò chuyện.
“Cảnh Niên, anh có bao giờ hối hận vì đã lấy em không?” Tôi chợt hỏi.
“Sao lại hối hận?” Anh ngạc nhiên nhìn tôi.
“Vì em từng yêu người khác, vì em không hoàn hảo.”
“Thanh Vũ.” Anh quay sang, nhìn tôi đầy nghiêm túc, “Anh yêu chính con người em – bất kể quá khứ của em như thế nào.”
“Thật chứ?”
“Thật.” Anh hôn nhẹ lên trán tôi, “Hơn nữa, nếu không có quá khứ đó, em cũng không trở thành người phụ nữ tuyệt vời như bây giờ.”
“Vậy bây giờ em là người như thế nào?” Tôi chớp mắt hỏi.
“Mạnh mẽ, độc lập, tốt bụng… lại còn xinh đẹp nữa.” Anh liệt kê từng điểm một.
“Anh nói nghe ngọt quá rồi đấy.” Tôi khẽ đánh vào vai anh.
“Anh nói thật lòng mà.” Anh cười toe toét.
Ngay lúc chúng tôi đang trêu đùa, An Nhiên bỗng nhiên bật khóc.
“Con đói rồi.” Cảnh Niên lập tức bật dậy đi bế con.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của anh, trong lòng tôi tràn ngập yêu thương.
Đây chính là cuộc sống tôi mong muốn – bình dị mà hạnh phúc.
An Nhiên lớn lên từng ngày, càng lúc càng đáng yêu.
Bé biết cười, biết cầm nắm đồ vật, biết lật người…
Mỗi bước tiến nhỏ của con đều khiến chúng tôi vui mừng như điên.
“An Nhiên lại học được trò mới rồi!” Mỗi ngày Cảnh Niên đều hào hứng như vậy.
“Ừ, con trai chúng ta thông minh thật.” Tôi cũng đầy tự hào.
Khi An Nhiên được sáu tháng, tôi quay lại làm việc.
Cảnh Niên không nỡ thuê bảo mẫu, kiên quyết tự chăm con.
“Anh là bác sĩ, chuyên nghiệp hơn bảo mẫu chứ sao!” Anh nói chắc nịch.
Vì thế mỗi sáng, anh đưa tôi đến bệnh viện, rồi bế An Nhiên vào chỗ làm cùng.
Đồng nghiệp ai cũng ngưỡng mộ tôi có người chồng như vậy.
“Bác sĩ Lâm, chồng cô thật tuyệt vời, vừa đẹp trai lại giỏi chăm con!”
“Phải đấy, bác sĩ Cố đúng là hình mẫu chồng lý tưởng!”
Nghe những lời khen đó, lòng tôi tràn đầy hạnh phúc.
Một hôm tan làm, tôi đến bệnh viện đón An Nhiên, thấy con đang chơi đùa vui vẻ với mấy y tá.
“Mẹ!” Nhìn thấy tôi, An Nhiên đưa tay ra đòi bế.
“An Nhiên nhớ mẹ không nào?” Tôi ôm con lên và hôn má bé.
“Nhớ mẹ.” Bé nói ngọng nghịu.
Dù phát âm chưa rõ, tôi vẫn hiểu được.
“Mẹ cũng rất nhớ con.” Tôi ôm chặt lấy bé.
Cảnh Niên đi tới: “Hôm nay An Nhiên rất ngoan, giúp anh nhiều việc lắm.”
“Vậy con giúp bố chuyện gì nào?” Tôi tò mò.
“Nụ cười của con đã chữa lành cho nhiều bệnh nhân.” Cảnh Niên nói rất nghiêm túc.
“Có mấy bệnh nhân nhìn thấy con là tinh thần phấn chấn hẳn lên.”
“Vậy là An Nhiên là ‘bác sĩ trị liệu tí hon’ rồi!” Tôi cười nói.
“Ừ, con trai chúng ta có năng lực chữa lành đặc biệt mà!”
Trên đường về nhà, ba người chúng tôi nắm tay nhau bước đi, ánh chiều dịu dàng phủ khắp.
Người qua đường nhìn chúng tôi, ai nấy đều nở nụ cười đầy ngưỡng mộ.
“Một gia đình hạnh phúc quá.” Có người thì thầm.
Đúng vậy, chúng tôi thật sự rất hạnh phúc.
Tôi đã dùng sự lựa chọn của mình để đổi lấy cuộc sống ấm áp và tươi đẹp này.
Khi An Nhiên lên hai tuổi, chúng tôi quyết định sinh thêm con.
“Cho An Nhiên có em trai hay em gái cùng chơi.” Cảnh Niên đề nghị.
“Được, em cũng muốn nhà mình thêm đông vui.” Tôi đồng ý.
May mắn thay, tôi sớm mang thai lần hai.
Lần này, Cảnh Niên còn căng thẳng hơn cả lần trước.
“Vợ ơi, em phải thật cẩn thận, mang thai lần hai thường dễ gặp rủi ro hơn.” Anh lo lắng nói.