SAU TÁI SINH, TÔI TÁC THÀNH CHO CHỒNG CŨ VÀ BNQ CỦA ANH - 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Tôi…”

“Còn nữa,” tôi nhìn cô ấy , “cô rõ ràng biết Thẩm Thời Sâm có tình cảm với cô, tại sao vẫn đến dự tiệc đính hôn của tôi và anh ta?”

Sắc mặt Tô Vãn Vãn càng tái đi.

“Thanh Vũ, cô hiểu lầm rồi. Tôi và Thời Sâm thật sự chỉ là bạn.”

“Thật sao?” Tôi lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh, “Vậy cái này là gì?”

Trong ảnh, Thẩm Thời Sâm đang ôm chặt Tô Vãn Vãn, cả hai hôn nhau đắm đuối như chẳng muốn rời xa.

Đây là bức ảnh kiếp trước tôi vô tình thấy trong điện thoại của anh ta, thời gian hiển thị là ngay sau khi buổi tiệc đính hôn kết thúc.

Tô Vãn Vãn nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Đây… là lúc nào?”

“Tối qua. Sau khi tôi rời khỏi buổi tiệc.” Tôi cất điện thoại đi, “Tô Vãn Vãn, cô yêu nhau thì tôi không cấm, nhưng đừng coi tôi là kẻ ngốc.”

Cô ấy há miệng, định giải thích điều gì đó.

“Không cần giải thích.” Tôi đứng dậy, “Tôi đã quyết định sẽ tác thành cho hai người.”

“Tác thành?”

“Tôi chủ động rút lui. Từ giờ, hai người có thể ở bên nhau một cách quang minh chính đại.”

Tô Vãn Vãn sững người, rõ ràng không ngờ tôi lại phản ứng như vậy.

“Thanh Vũ, cô… cô không tức giận sao?”

“Tại sao phải giận?” Tôi hỏi lại, “Tình yêu vốn không thể ép buộc. Ba người cùng đau khổ, chi bằng ai nấy tự giải thoát cho nhau.”

Trong mắt cô ấy thoáng qua cảm xúc phức tạp.

“Nhưng Thời Sâm, anh ấy…”

“Anh ấy sẽ cảm ơn quyết định của tôi.” Tôi ngắt lời, “Tô Vãn Vãn, tôi chỉ hỏi cô một câu.”

“Câu gì?”

“Cô thật sự yêu Thẩm Thời Sâm sao?”

Cô ấy không hề do dự, gật đầu.

 

“Yêu. Tôi đã yêu anh ấy tám năm.”

“Vậy là đủ rồi.” Tôi mỉm cười, “Trước tình yêu thật sự, tôi – kẻ đến sau – đương nhiên phải nhường bước.”

Tô Vãn Vãn nhìn tôi, ánh mắt vừa áy náy vừa biết ơn.

 

“Thanh Vũ, cảm ơn cô.”

“Không cần cảm ơn tôi, nên cảm ơn cô đã giúp tôi nhìn rõ mọi chuyện.”

Tiễn Tô Vãn Vãn ra về, tôi tiếp tục thu dọn hành lý.

Ký ức đau đớn của kiếp trước vẫn còn nguyên vẹn, nhưng tôi không hận cô ấy.

Bởi vì, người làm tổn thương tôi sâu nhất là Thẩm Thời Sâm.

Là anh ta yêu người khác nhưng lại cưới tôi.

Là anh ta để tôi sống trong thân phận của một kẻ thay thế suốt ba năm.

Kiếp này, tôi sẽ không để anh ta có cơ hội đó nữa.

Đang dọn dẹp, Cố Cảnh Niên đến.

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen đơn giản, tay cầm theo bữa sáng.

“Cô ăn sáng chưa?” Anh hỏi, giọng đầy quan tâm.

“Chưa.” Tôi nhận lấy túi đồ, “Sữa đậu nành với bánh bao?”

“Ừ, còn có cả tiểu long bao cô thích nhất.”

Tôi thấy lòng mình chợt ấm áp. Anh vẫn nhớ rõ từng sở thích của tôi.

“Tối qua cô ngủ ngon không?” Anh hỏi tiếp.

“Ngon lắm. Lâu lắm rồi tôi mới ngủ yên như vậy.”

Thật lòng mà nói, kiếp trước ba năm, hầu như đêm nào tôi cũng mất ngủ.

Lúc thì chờ Thẩm Thời Sâm về, lúc thì đoán xem anh ta đang ở bên Tô Vãn Vãn.

 

“Thanh Vũ.” Cố Cảnh Niên bất ngờ gọi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo