Số phận của Chiêu Chiêu - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Công chúa là một fan couple, nàng điên cuồng chèo thuyền ta và Tần Lập Chu.

Quanh năm ta mặc quân phục, công chúa triệu ta tiến cung, dạy ta để tóc dài, mặc váy lụa: “Cho dù ngươi  lập được bao nhiêu công lớn, chỉ có xinh đẹp duyên dáng thì đứng cùng Tần Lập Chu mới xứng đôi.”

Ta được phong hầu tước nhị phẩm, công chúa khuyên ta kháng chỉ: “Đánh đánh giết giết thật là tàn nhẫn, ngươi an tâm về nhà thành hôn với Tần Lập Chu, ba năm ôm hai đứa, làm hậu phương vững chắc của hắn.”

Tỉ thí ở khu vực săn bắn, công chúa động tay chân lên chiến mã của ta, khiến cho ta té ngựa, nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Phu quân của ngươi không biết cưỡi ngựa, ngươi phải nhường nhịn hắn một chút, ngươi mạnh mẽ quá, sẽ khiến cho Tần Lập Chu không xuống đài được.”

Sau này thành bị kẻ thù vây hãm, công chúa lại cắt đứt viện trợ của ta, cuối cùng ta chết do mai phục của kẻ địch, Tần Lập Chu tới muộn ôm thi thể của ta khóc lóc, công chúa lại ở bên cạnh thét chói tai.

“CP ta ship đã trở kết thúc BE tuyệt đẹp rồi! Tuy nàng đã chết, nhưng lại vĩnh viễn sống trong lòng nam nhân mà nàng yêu! Thật là một mối tình day dứt không quên!”

Khi mở mắt, ta sống lại vào ngày công chúa dạy dỗ ta.

1.

“Chiêu Chiêu, ta tới rồi! Phu quân của nàng tới rồi!”

Ta đang ở trong nỗi đau thì bị người khác lay tỉnh, mở mắt thấy không phải viện quân, mà là trượng phu được tứ hôn của ta, Tần Lập Chu.

Hắn ôm ta kêu khóc, lại không thấy một giọt nước mắt, hắn ôm thân thể của ta, lại mặc kệ vô số mũi tên nhọn đang xuyên qua máu thịt của ta.

“Trời ơi! Một màn này vô cùng cảm động!”

Trường Dương công chúa xuống xe ngựa, đôi tay nắm lại đặt ở bên miệng, thét chói tai: “CP ta ship cuối cùng đã SE tuyệt đẹp rồi!”

Ta không hiểu lời nói của nàng, chỉ dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy cổ áo của Tần Lập Chu chất vấn: “Viện… quân đâu?”

Tần Lập Chu chột dạ, né tránh tầm mắt của ta, công chúa tiến đến cười nói với ta:

“Tin cầu viện của ngươi bị bản công chúa giữ lại rồi, nếu viện quân tới kịp thì làm gì có một màn thê mỹ như hiện tại chứ?”

Ta kinh ngạc lại phẫn nộ mà muốn giết công chúa, lại bị Tần Lập Chu ôm chặt vào trong ngực:

“Công chúa cũng là vì tốt cho ta, Chiêu Chiêu, nàng coi như thành toàn cho tiền đồ của vi phu đi!”

Hắn nói rồi tay trái ấn phía sau lưng ta, tay phải nắm chặt mũi tên nhọn ở ngực của ta, đâm thật sâu vào tim, máu từ trong miệng của ta phun ra, ta ôm hận chết thảm.

Khi hồn phách rời khỏi thân thể, trôi nổi trên không của chiến trường, thấy từng cái xác máu thịt lẫn lộn của các chiến sĩ, đó đều là những chiến sĩ đã cùng ta trải qua bao trận chiến sống còn.

Các tướng sĩ, vốn có thể không phải chết.

Ta tên là Tống Chiêu Chiêu, là nữ Nguyên soái số một của Bắc Thịnh.

Duyên Vương đột nhiên khởi binh tạo phản, ta mang ba ngàn binh mã tử thủ Vinh Thành.

Tin cầu viện từ rạng sáng ba ngày trước đã được được khẩn cấp đưa đến hoàng cung, viện quân chậm chạp không tới, cuối cùng tất cả ba ngàn tướng sĩ dùng máu thịt để xây tường thành, liều chết bảo vệ dân chúng vô tội trong thành, tất cả đều chết bởi pháo của Duyên Vương.

Ta liều chết đánh lại, đáng tiếc tứ cố vô thân, bị phản quân vạn tiễn xuyên thân. 

 

Khi ta hấp hối, ba vạn viện quân cuối cùng cũng đến.

Phản quân đã bị các tướng sĩ của ta kéo dài ba ngày ba đêm, binh mã đã sớm mỏi mệt.

Viện quân vừa đến, Duyên Vương liên tiếp bại lui, cuối cùng bị đền tội.

Tần Lập Chu mang binh tới tiếp viện dễ dàng lập công lớn bình định phản quân. 

Lúc này, dân chúng của Vinh Thành mới tràn ra cửa thành, Tần Lập Chu ôm thi thể của ta, che mặt khóc rống lên:

“Chiêu Chiêu! Vi phu đã báo thù cho nàng rồi! Nàng đừng rời bỏ ta, Chiêu Chiêu, ái thê của ta!”

Công chúa ở bên cạnh gạt lệ cảm động: “Tuy Tống Chiêu Chiêu đã chết, lại sống mãi trong lòng nam nhân yêu nàng! Thật là một mối tình day dứt không quên! Cảm động quá!”

Dân chúng Vinh Thành tin là thật, cũng cùng nhau gạt lệ cảm thán.

Cảm thán Tần Lập Chu thâm tình lại mạnh mẽ, một thư sinh lại dám vì ái thê mang binh ra trận, còn thành công đánh lui phản quân.

Cảm thán công chúa lòng mang đại nghĩa, không ngờ lại tự mình ra tiền tuyến ủng hộ sĩ khí.

 

Mọi người cũng cảm thán vì ta.

Lại không phải cảm thán quân công hiển hách cân quắc không nhường tu mi, mà là cảm thán:

“Tống Chiêu Chiêu thật là phúc mỏng, có một phu quân tốt như Tần Lập Chu, lại chết sớm như thế, thật là số không được nam nhân tốt yêu thương!”

 

“Tần công tử thâm tình như thế, ta cũng muốn gả!”

Ngày hôm đó, Tần Lập Chu dẫm lên thi thể của ta và ba ngàn tướng sĩ, yên tâm thoải mái mà tiếp được một thánh chỉ bình định có công.

Hắn lấy danh nghĩa của trượng phu, kế thừa tước vị Định An Hầu ta phải đánh trận mười năm mới có được.

 

Hắn triệu tập thư sinh, viết ra tiểu thuyết về mối tình giữa ta và hắn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo