Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tiểu thuyết đó, nữ Nguyên soái có quân công hiển hách đã bị viết thành kiều thê thời thời khắc khắc cần được Tần Lập Chu cứu vớt.
Tần Lập Chu tay trói gà không chặt lại trở thành đại tướng quân đỉnh thiên lập địa.
Hắn trở thành một phu quân tốt nguyện ý làm tất cả vì thê tử, tên họ của ta bị giấu đi, thành Tần Tống thị.
Tiểu thuyết vừa được phát hành, công chúa đã mua mấy chục bản.
Ngày hôm ấy, hồn phách của ta bay vào hoàng cung, nhìn thấy công chúa ôm tiểu thuyết mà cười to: “Cười chết mất! Cười chết mất!”
“Hệ thống, ngươi nói xem, nếu Tống Chiêu Chiêu này ở dưới suối vàng biết là sau khi nàng chết lại bị viết thành người vợ yếu đuối dựa dẫm vào Tần Lập Chu, có thể nào sẽ tức đến nỗi hồn phi phách tán không, a ha ha ha!”
Ta nhìn thấy tai phải của công chúa toát ra một làn khói màu đen, làn khói ấy hóa ra bốn chân, biến thành một ác quỷ không có mặt hình người, âm thanh chói tai truyền ra từ thân thể nhỏ đó:
“Ký chủ, cô là người xuyên thư thông minh nhất cũng độc ác nhất mà ta từng thấy, không chỉ giết nguyên nữ chủ, còn khiến cho nàng bị một tên phế vật quấn lấy sau khi chết.”
“Người không vì mình, trời tru đất triệt! Ta xuyên vào đây từ thời đại của ta, đương nhiên là biết được muốn phá hủy một người phụ nữ, không chỉ phải bóp chết sinh mệnh của nàng, còn phải phá hủy danh tiếng của nàng, như vậy mới gọi là giết người tru tâm.”
Công chúa đắc ý mà ném tiểu thuyết đi, ngồi dậy nói: “Hiện giờ Tống Chiêu Chiêu đã chết rồi, nam chỉ chân chính có phải sắp xuất hiện rồi không?”
Hệ thống: “Tống Chiêu Chiêu là nữ chủ của thế giới này, nàng cũng là nữ chủ soái đệ nhất của Bắc Thịnh, nàng vừa chết, vận mệnh quốc gia của Bắc Thịnh coi như kết thúc. Không cần đến nửa năm nữa, Bắc Thịnh sẽ bị Tây Việt tiêu diệt. Tây Việt Quốc quân Cố Thanh Dã, cũng chính là nam chủ chân chính của thế giới này sẽ hiện thân.”
“Trong nguyên tác, Cố Thanh Dã với Tống Chiêu Chiêu là CP xứng đôi, hiện tại ký chủ lại mạnh mẽ ghép đôi Tống Chiêu Chiêu với Tần Lập Chu. Sau khi Tống Chiêu Chiêu chết, trên bia mộ lại khắc tên cũng là thê tử của Tần Lập Chu.”
“Có cái bia mộ này, Cố Thanh Dã nhất định sẽ không coi người phụ nữ đã có chồng là Tống Chiêu Chiêu này là gì nữa, ký chủ chỉ cần dùng sắc đẹp và mị lực bắt được Cố Thanh Dã, trở thành hoàng hậu của Tây Việt.
Quả nhiên đúng như lời của hệ thống này, không có ta trấn thủ Bắc Thịnh, không tới nửa năm sau Bắc Thịnh đã bị Tây việt thâu tóm.
Ngày mất nước, Trường Dương công chúa mặc một chiếc váy đỏ đứng trên thành lâu, kiên trinh mà nói muốn hy sinh cho tổ quốc.
Khí tiết của nàng đả động đến Cố Thanh Dã, khi Trường Dương nhảy lầu vừa lúc lọt vào trong lòng của Cố Thanh Dã.
Nhờ vậy nàng đã được Cố Thanh Dã thương tiếc, thành sủng phi của địch quốc.
Mà toàn bộ Bắc Thịnh đã bị diệt quốc trong ngày đại hôn của nàng và Cố Thanh Dã.
Tần Lập Chu bị qua cầu rút ván, nhưng sau khi hắn chết, Trường Dương còn cố ý sai người quật mộ của ta, hợp táng ta và Tần Lập Chu.
Ngày hôm đó, nàng đứng trước bia mộ, cười đến nỗi đôi mắt nheo lại:
“CP của ta, đương nhiên là dù sống hay chết vẫn phải buộc chặt lẫn nhau rồi!”
Hồn phách của ta chấn động vì sự phẫn nộ kịch liệt.
Lúc này, chân trời bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng bảy màu, hồn phách ta đột nhiên bị bao phủ.
Mở mắt một lần nữa, không ngờ ta lại trở về hoàng cung ba năm trước.
Cũng chính là vào ngày Trường Dương công chúa triệu ta tiến cung dạy dỗ
2
Trường Dương không phát hiện trong ánh mắt của ta có lẫn sát khí.
Nàng còn đang đi một vòng xung quanh ta, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới lại tấm tắc hai tiếng: “Cho dù ngươi lập được bao nhiêu công lao, nữ nhân chỉ có xinh đẹp duyên dáng mới có thể được nam nhân yêu thích.”
“Một thân quân phục của ngươi, không có tí nhu tình nào của nữ tử cả.”
“Tóc vừa ngắn vừa thô, không có cả trầm cài lẫn hoa tai.”
“Trên mặt cũng không thoa phấn, nam nhân nào sẽ thích nữ hán tử như ngươi chứ?”
“Mau cởi bộ quần áo xấu xí này của ngươi đi, thay váy lụa mà bản công chúa tự lựa chọn cho ngươi, sau đó trang điểm chải chuốt lại!”
Sau khi ta thắng lợi hồi kinh, đã bị Hoàng Đế mạnh mẽ tứ hôn với Tần Lập Chu.
Ai cũng nói Tần Lập Chu chỉ là một ngôn quan ngũ phẩm, không xứng với ta, một Nguyên Soái nhị phẩm.
Vốn là công chúa ở giữa làm khó dễ cố tình ghép CP, vì nàng sợ có biến cố, nên triệu ta tiến cung, nói với ta là một nữ hán tử tục tằng dã man. “Bản công chúa muốn dạy ngươi có có chút hương vị nữ nhân, mới có thể xứng đôi với Tần Lập Chu được!”
Tần Lập Chu thường ở bên cạnh nhìn công chúa soi mói chê bai ta, thường xuyên phụ họa đôi câu:
“Chiêu Chiêu, nàng nên nghe lời công chúa, chỉnh đốn bản thân một chút, có như thế ta ra ngoài cũng có mặt mũi hơn.”
Đời trước, đối mặt với sự chê bai của công chúa, ta còn có kiên nhẫn giải thích với nàng.
Mặc quân phục gọn gàng là để tiện giết địch.
Tóc ngắn là bởi vì điều kiện trong quân gian khổ, gió cát bụi bặm làm tổn thương đến tóc.
Hành quân nhiều năm, trâm cài hay hoa tai, phấn thoa mặt đã sớm không liên quan tới ta rồi.