Số phận của Chiêu Chiêu - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trong lòng công chúa rõ ràng, một khi thành thân với Tần Lập Chu, nàng không thể vào mắt của vị quốc quân Tây Việt Quốc kia.

Hoàng Đế bị Trường Dương làm ầm ĩ mà không biết làm thế nào, cúi người xuống, duỗi tay sờ sờ tai phải đã được tóc đen che lấp của Trường Dương, tàn nhẫn nhắc nhở nàng: “Nhưng con thiếu một cái tai, trở thành tàn tật rồi, không có quốc quân nước nào muốn một công chúa có một tai cả.”

“Tần Lập Chu là chốn nương thân duy nhất của ngươi, quân công của Tống Chiêu Chiêu vô cùng hiển hách, nàng ngay cả hầu vị cũng không cần, chỉ cầu một chuyện nhỏ này, trẫm nhất định phải thỏa mãn nàng.”

Hoàng Đế mặc kệ rời đi.

Vẻ mặt của Trường Dương tuyệt vọng không cam lòng, Tần Lập Chu xấu hổ: “Công chúa, chẳng lẽ cảm tình của nàng đối với ta đều là giả sao?”

Trường Dương giận dữ trừng mắt nhìn Tần Lập Chu, trở tay tát một cái gãy răng của hắn.

15.

Có thánh chỉ tứ hôn, cho dù Trường Dương có không muốn thì vẫn phải thành hôn.

Ngày đại hôn, ta cố ý xuất hiện, ai cũng khen ta là người xe duyên cho đoạn nhân duyên này, khen ta rộng lượng, đồng ý nhường ra hôn phu từ bé, chỉ vì thành toàn cho lương duyên của công chúa.

Tần Lập Chu không có người nhà cũng không có phủ đệ của riêng hắn, hắn vẫn luôn ở dưới mái hiên của nhà ta. Bởi vậy, đại hôn của hắn, ta tự nhiên trở thành “người nhà” của hắn.

Mắt thấy bọn họ ba vái kết thúc buổi lễ, ta tiến lên đỡ Công chúa đi động phòng.

“Chúc mừng ngươi, Trường Dương công chúa, hôn sự đã thành rồi, từ nay về sau cho dù ngươi sống hay chết thì sẽ đều buộc chặt với Tần Lập Chu."

“Khi còn sống, ngươi là Tần phu nhân, khi chết rồi, trên bia mộ của ngươi sẽ khắc năm chữ ái thê của Tần Lập Chu, ai da, nghĩ lại thấy thật ngọt ngào.”

Dưới lớp khăn voan, ta không nhìn thấy mặt của Trường Dương, nhưng có thể cảm giác được cả người nàng đều phát run vì tức giận. 

 

“Mới nói có mấy câu, Công chúa sao lại tức giận rồi? Đừng có hơi tí là giận dữ như thế, bao nhiêu khách khứa đang nhìn kìa! Là ngươi đã nói, nữ nhân là phải dịu dàng như nước, như vậy mới có thể xứng đôi với Tần Lập Chu chứ!”

Tần Lập Chu đến phủ công chúa ở rể.

Nghe nói đêm tân hôn, Tần Lập Chu ngay cả cửa phòng tân hôn cũng không được vào, phải ở bên ngoài quỳ cả đêm.

Ba ngày sau, theo lễ nghĩa của Bắc Thịnh, công chúa đi theo Tần Lập Chu về Tống gia kính trà cho cha mẹ ta.

Nếu hôn ước từ nhỏ không còn nữa, cha mẹ ta tự nhiên trở thành cha mẹ nuôi của Tần Lập Chu, mà ta lại trở thành muội muội của hắn.

Đợi đến khi Công chúa kính trà xong, ta cười khanh khách nói: “Công chúa tẩu tẩu.”

Vừa mới nghe hai chữ “tẩu tẩu” công chúa lại nghiến răng nghiến lợi, ta ra vẻ vô tri, lớn tiếng chúc phúc nàng: “Vậy chúc ngươi cùng với Tần Lập Chu ba năm ôm hai đứa, vì hắn giúp chồng dạy con, làm hiền thê lương mẫu.”

Những lời này, đều là Trường Dương dùng để dạy dỗ ta.

Hiện giờ, ta trả lại đầy đủ nguyên câu.

Nàng dĩ nhiên là nghe ra ta đang khiêu khích, Trường Dương bỗng nhiên cầm lấy một chén trà nóng trên bàn muốn hắt lên mặt ta.

Ta nhanh tay nhanh mắt mà đẩy chén trà, cả chén trà nóng kia đều đổ lên người của Trường Dương.

Công chúa bị nóng, tức đến giậm chân giậm tay: “Tống Chiêu Chiêu, ta muốn giết ngươi!”

“Niềm vui tân hôn, vì sao lại nói chuyện đánh đánh giết giết, thật tàn nhẫn!”

 

Ta cười nói” “Công chúa không thể lại cứ điêu ngoa tùy hứng như trước được, chính là ngươi nói. Cần phải quý trọng tâm ý của nam tử! Thông cảm nam tử không dễ! Có chút ấm ức như thế, ngươi chịu đi thôi, phải giữ thể diện cho Tần Lập Chu chứ!”

“Tống Chiêu Chiêu!”

“Chuyện gì thế? Ta đây đều là vì tốt cho Công chúa!”

“Được, Trường Dương, đừng nóng giận!”

Tần Lập Chu an ủi công chúa trong cơn giận dữ.

Ta ở bên cạnh kêu lên thật to: “Ca ca cùng với tẩu tử thật là ngọt ngào! Xứng đôi chết mất!”

Trường Dương nhìn ta, ánh mắt thay đổi: “Ngươi… vì sao ngươi sẽ nói bốn chữ này? Ngươi… ngươi đã biết cái gì?”

Ta cong môi cười: “Ta chỉ là học công chúa thôi, cảm giác bị người khác mạnh mẽ ghép cặp với một tên phế vật như thế nào?”

“Công chúa, à không đúng.”

Ta tủm tỉm cười mà gọi nàng: “Tần phu nhân!”

Đôi tay của Trường Dương nắm chặt thành nắm đấm, gương mặt vì phẫn nộ mà đỏ lên.

Nàng vươn tay muốn bóp chết ta, lại chưa kịp đến gần ta đã trợn trắng mắt mà ngất xỉu vì tức giận. 

16.

Khi Trường Dương tỉnh lại thì đã ở phủ công chúa, nàng vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt bình thường khiến nàng chán ghét của Tần Lập Chu.

Nàng cùng với Tần Lập Chu dù không có tình nghĩa vợ chồng, nhưng lại có danh nghĩa vợ chồng.

Hiện giờ Tần Lập Chu cùng với nàng có chung vinh hoa chung tổn hại, cho dù Trường Dương có phiền chán thì cũng phải tính toán vì tương lai của bản thân.

Nàng rất nhanh thấy được hy vọng, dựa theo cốt truyện trong nguyên tác, mùa đông này, Duyên Vương sẽ tạo phản ở Vinh Thành.

 

Vinh Thành cách kinh thành khá xa, hàng năm có nạn trộm cướp, Trường Dương đề nghị với Hoàng Đế, để Tống Chiêu Chiêu mang 3000 binh mã đi diệt phỉ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo