Số phận của Chiêu Chiêu - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hoàng Đế cũng đang có ý này, vì thế giống như kiếp trước, bắt đầu vào mùa đông ta nhận được thánh chỉ đi Vinh Thành diệt phỉ, trên thánh chỉ viết binh mã vẫn là 3000 người.

Công chúa cố ý tới đưa tiễn ta, lời nói của nàng có ẩn ý: “Hy vọng Tống Nguyên Soái có thể còn sống trở lại.”

Ta nhìn 3000 tướng sĩ sắp theo ta xuất chinh, nói với Công chúa: “Ta sẽ mang bọn họ đi giết định lập công, danh dương thiên cổ, đến lúc đó công chúa hãy đến quỳ đón ta chiến thắng trở về.”

Công chúa cười: “Nếu muội muội vì nước hy sinh thân mình, bản công chúa tự nhiên sẽ quỳ xuống trước quan tài của ngươi, rốt cuộc, ngươi chết vì việc lớn.”

Cho dù không có hệ thống trợ giúp, Trường Dương cũng chắc chắn nàng có thể dựa vào cốt truyện của nguyên tác mà xử lý ta.

Nàng không biết, cho dù ta còn sống trở về, nàng cũng phải quỳ xuống để đón ta.

Mười ngày sau, Duyên Vương khởi binh tạo phản, thư cầu viện từ Vinh Thành được đưa tới kinh thành, bị Trường Dương giấu đi.

Tần Lập Chu kinh hãi: “Công chúa là muốn để Tống Chiêu Chiêu chết ở Vinh Thành sao?”

Trường Dương vừa đốt cháy thư cầu viện dưới ánh nến, vừa nói: “Ba ngày nữa, ngươi tự xin mang binh đi Vinh Thành bình định, đến lúc đó, binh mã của Duyên Vương sẽ bị Tống Chiêu Chiêu làm cho tiêu hao sức lực, ngươi chỉ cần mang đủ người là có thể cướp được công lớn tru diệt nghịch tặc.”

Tần Lập Chu vui mừng nói: “Công chúa đây là mưu tính tiền đồ cho phu quân phải không? Vi phu thật cảm động!”

Trường Dương cười lạnh một tiếng, nàng chỉ là đang mưu tính tiền đồ cho bản thân.

Nàng muốn để Tống Chiêu Chiêu chết ở Vinh Thành, chặt đứt vận mệnh quốc gia của Bắc Thịnh.

Sau đó, lại để cho Tần Lập Chu đối với thi thể của Tống Chiêu Chiêu “nối lại tình xưa.”

Nàng đã nghĩ cẩn thận rồi, chờ đến khi Tống Chiêu Chiêu vừa chết, lập tức bỏ Tần Lập Chu, lại ban minh hôn cho hắn cùng Tống Chiêu Chiêu.

Chỉ có như vậy, Trường Dương mới có thể khôi phục thân phân công chúa thuần khiết.

Chờ đến khi binh lính của địch quốc đánh hạ kinh thành, nàng mới chắc chắn lọt vào mắt xanh của vị quốc quân địch quốc kia.

Người ở Vinh Thành không ngừng truyền đến tin tức, nói 3000 binh mã của Tống Chiêu Chiêu đã hao tổn hầu như không còn.

Trường Dương cùng Tần Lập Chu mang viện binh khoan thai tới muộn.

Phản quân chỉ còn lại vài tên, chỉ một chút đã trừ bỏ sạch sẽ.

Tần Lập Chu vô cùng vui mừng: “Xem ra Tống Chiêu Chiêu đã đánh gần hết quân phản động rồi, ta là tới đây nhặt được của hời!”

Khi tới chiến trường của Vinh Thành, đúng là nhìn thấy thi thể ở khắp mọi nơi.

Khói thuốc súng tràn ngập, một người chủ soái mặc áo giáp bị vạn tiễn xuyên tâm, cúi đầu quỳ gối ở giữa chiến trường.

Hai mắt Trường Dương sáng ngời: “Kia nhất định là Tống Chiêu Chiêu! Vạn tiễn xuyên tâm, nhất định không sống nổi! Tần Lập Chu, ngươi còn không mau đi xem tiểu thanh mai của ngươi!”

“Nhớ kỹ, ôm nàng, khóc chân thật một chút! Nếu nàng chưa chết, ngươi biết nên làm thế nào!”

Tần Lập Chu gật gật đầu, xoay người xuống ngựa.

Cùng lúc đó, cửa thành Vinh Thành mở rộng, bá tánh trong thành cẩn thận đi ra.

Tần Lập Chu nghiêng ngả lảo đảo chạy tới thi thể của chủ soái kia.

Hắn đang chuẩn bị khóc lớn một trận, để mọi người nhìn thấy hắn có tình có nghĩa, lại phát hiện, cái xác bị vạn tiễn xuyên tâm này thần hình cường tráng to lớn, màu sắc chiến giáp trên người cũng không phù hợp.

“Chiêu Chiêu?”

Hắn nghi ngờ tiến lên, nâng lên cái đầu rũ xuống của chủ soái, nước mắt diễn sâu đã chảy đến hốc mắt lại bị dọa đến mức quay trở lại.

Chủ soái kia ngẩng đầu, đồng tử của Tần Lập Chu bị chấn động mạnh, người bị vạn tiễn xuyên tâm quỳ gối giữa chiến trường căn bản không phải là Tống Chiêu Chiêu, mà là… Mà là… nghịch tặc Duyên Vương!

“Tần Lập Chu, vì sao ngươi lại quỳ gối trước mặt phản tặc để khóc tang thế?”

Giọng của Tống Chiêu Chiêu từ phía sau truyền đến một cách đáng sợ.

Tần Lập Chu đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy đại quân phía sau đến gần, chủ soái cầm đầu một thân quân phục, tư thế hiên ngang, tay cầm ngân thương, đang bễ nghễ nhìn hắn.

“Tống Chiêu Chiêu, ngươi không chết!”

Đâu chỉ Tần Lập Chu sững sờ tại chỗ, Trường Dương cũng bị sợ tới mức ngã xuống ngựa.

Ta cười nói: ”Ta không chết, Công chúa và phò mã thất vọng quá hả?”

Công chúa sợ hãi, kinh hoảng thất thố: “Ngươi… nếu Duyên Vương đã sớm chết, vì sao Vinh Thành còn truyền đến binh biến!”

Ta cầm ngân thương nhắm ngay giữa mày công chúa:

“Ngu xuẩn! Bởi vì người thực sự muốn tạo phản là ta - Tống Chiêu Chiêu!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo