Số phận của Chiêu Chiêu - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta móc ra từ trong giày một chiếc dao găm màu đỏ, dao găm vừa ra khỏi vỏ đã phát ra một tiếng kêu thanh thủy, tiếng này mang theo lệ khí sát phạt nơi sa trường.

Đây là vũ khí từ nhỏ làm bạn bên người ta - Hồng Nhận.

Thân của Hồng Nhận vốn chỉ là hơi đỏ, từ khi tổ phụ truyền lại đến tay ta, đã từng được tôi luyện bằng máu của mấy vạn địch nhân, lưỡi dao sớm đã đỏ đậm như máu.

“Ta dùng cây đao này, lấy thủ cấp đầu lĩnh của tám bộ lạc Bắc Mãng, hành quân mười năm, các đại sư trong miếu đều nói sát nghiệt của ta rất nặng, chiếc dao găm này lại càng là vũ khí đại hung, đã từng có vị đạo nhân muốn lấy đi chiếc dao găm này của ta đi, nói muốn dùng để trấn quỷ trừ tà."

“Trước kia khi hành quân đi qua bãi tha ma, gặp quỷ đánh tường, ta chỉ cần rút cây đao này ra, đám ác quỷ kia đã sợ hãi mà chạy trốn.”

Ta bóp chặt cổ của hệ thống: “Cho dù ngươi là loại tà vật nào, cây đao này nhất định sẽ giết được.”

Mũi đao tới gần hệ thống, thanh đao đã ở bên cạnh ta chinh chiến bao nhiêu năm, tạo ra vô số sát nghiệt, sắc bén giống như mấy ngàn ác hồn cùng nhau áp lên, hệ thống quả nhiên sợ hãi run rẩy.

Thật ra ta cũng không biết làm sao để tiêu diệt dị vật có bốn chân này, chỉ biết lấy hung khắc hung mà thôi.

Hiện giờ, thấy hệ thống này phản ứng một cách hoảng loạn, ta cong môi cười:

“Hệ thống, không phải là ta không tìm được tử huyệt của ngươi sao?”

Hệ thống thét chói tai làm ta đau đầu, ta dùng một đao xuyên qua thân thể của nó, tạp âm chói tai nháy mắt biến mất, luồng khí đen tan đi trong khoảnh khắc, trong lòng bàn tay của ta chỉ còn lại một nắm bột mịn hôi thối.

Ngự lâm quân nghe theo tiếng hét mà tìm lại đây, thấy ta, đầu tiên là kinh ngạc đánh giá ta mặc một thân váy áo, sau đó cúi đầu cung kính hỏi: “Tống Nguyên Soái, vừa rồi có nghe thấy người kêu thấy người hành thích không?”

“Ta cũng là đuổi thích khách mà tới đây, không thấy gì, cũng không nghe thấy tiếng gì cả.”

Ngự lâm quân vô cùng tin tưởng ta: “Vậy thì thuộc hạ lại đến cung khác để tìm.”

Sau khi ngự lâm quân đi xa, ta đến chỗ tẩm cung của công chúa, rải nắm bột mịn kia qua đó.

Xem như trước tiên là để chôn cùng với vị Trường Dương công chúa này.

7

Tai phải của công chúa không còn nữa.

Vốn là Thái Y Viện có nhân tài, có thể khâu lại tai của nàng.

Nhưng lỗ tai kia khi nhặt lên từ mặt đất đã sớm bị dẫm nát rồi.

Thị vệ ở đây giải thích là trong khi rối ren tróc nã thích khách mà dẫm lên.

Tai phải của công chúa còn đang quấn băng gạc, khóc lóc trước mặt Hoàng Đế, muốn Hoàng Đế giết ta:

“Tống Chiêu Chiêu cố ý! Nàng cố ý không cứu ta mới để cho thích khách kia tới gần ta! Phụ hoàng, tai của nhi thần đau quá! Người giết nàng đi, chôn cùng với cái tai của ta!”

Hoàng Đế thương yêu Trường Dương nhất, lập tức hỏi trách ta: “Tống Chiêu Chiêu, ngươi có một thân võ công, có ngươi ở đó, vì sao thích khách lại có thể làm công chúa bị thương!”

“Bệ hạ bớt giận, chuyện xảy ra bất ngờ, thần lại bị bộ quần áo này buộc chặt tay chân, mới có thể để thích khách thừa cơ làm loạn.”

Trên người ta vẫn mặc bộ váy lụa kia, động tác quỳ xuống có vẻ như bị chậm chạp hơn vì bộ quần áo chật chội.

Những động tác này Hoàng Đế đều thấy, hắn nhíu mày: “Ai bảo ngươi mặc đồ như vậy?”

Quần áo này, chỉ cần người có mắt cũng biết là không vừa người.

Ta nói đúng sự thật: “Hôm nay, Công chúa triệu thần tiến cung để học lễ nghi, bộ quần áo này là do Công chúa mới ban cho.”

“Công chúa dạy dỗ thần là phải có sự xinh đẹp duyên dáng của nữ tử, luôn luôn phải thể hiện như thế, vi thần ghi nhớ lời của Công chúa, vì vậy khi thích khách xuất hiện mới không kịp phản ứng.”

Công chúa tức giận mà chỉ tay vào ta: “Đây rõ ràng là ngươi lấy cớ! Ngươi lợi hại như vậy, mặc váy cũng có thể giết thích khách! Ngươi là cố ý khoanh tay đứng nhìn!”

Ta cố ý giơ tay mạnh một cái, tay áo lập tức nứt ra một lỗ.

Hoàng Đế nhìn rõ ràng, cũng đoán được là bộ quần áo này do Trường Dương cố ý gây khó dễ cho ta.

Ta vừa mới hồi kinh không lâu, là một thần tử có đại công nóng bỏng tay.

Hoàng Đế không dám phạt ta ngay lúc này, như thế sẽ làm quân tâm lạnh lẽo.

Vì vậy mới nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.

“Thôi, đây đều là do sai lầm của thích khách, trẫm đã hạ lệnh Hình bộ truy nã thích khách rồi!”

“Trường Dương ngươi cũng thật là, Tống Chiêu Chiêu ở trong quân nhiều năm, vì sao ngươi lại gây sự với nàng, bắt nàng mặc váy làm gì? Việc này ngươi cũng có sai!”

“Phụ hoàng, con…”

Trường Dương vẫn còn muốn nói, Hoàng Đế lại vẫy vẫy tay, bảo nàng đi xuống dưỡng thương.

Khi ta ra khỏi ngự thư phòng, Tần Lập Chu sợ hãi rụt rè mà tránh ở bên cạnh cây cột.

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo