Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi ta ra khỏi ngự thư phòng, Tần Lập Chu sợ hãi rụt rè mà tránh ở bên cạnh cây cột.
Khi Công chúa bị ám sát hắn cũng ở đây, sợ tới mức tè ra quần, quần cũng ướt, sợ Hoàng Đế triệu kiến vấn tội.
Nhưng Hoàng Đế căn bản không nhớ rõ hắn là ai, Tần Lập Chu đứng ở ngoài điện chịu gió lạnh thổi nửa canh giờ, quần đã khô, nhưng vẫn có một mùi khai tỏa ra từ trên người hắn.
Trường Dương ghét bỏ mà che che cái mũi, thầm mắng một câu: “Đúng là phế vật!”
Trong khoảnh khắc nàng lại cười: “Tống Chiêu Chiêu, ngươi học tập tốt như vậy, thật đúng là ngoài dự kiến của bổn cung, không uổng công bổn cung cầu tứ hôn cho ngươi.”
Ta mang binh diệt tám bộ Bắc Man, ít nhất bảo hộ biên cảnh phía Bắc an ổn mười năm, là một công lớn.
Nếu ta là nam tử, giờ này đã sớm trở thành Vương gia khác họ, cưới công chúa làm vợ.
Vì ta là nữ nhân, Hoàng Đế vẫn chưa chính thức luận công ban thưởng.
Chỉ hạ một thánh chỉ khen ngợi, là tứ hôn cho ta với Tần Lập Chu.
Trên thánh chỉ nói nữ tử không nên đánh đánh giết giết cả đời, nên tìm được một nam nhân để dựa vào mới là đứng đắn.
Thánh chỉ tứ hôn, Tống gia ta không có cách nào chống cự.
Công chúa nhìn bộ dạng hèn nhát của Tần Lập Chu, vui sướng khi người gặp họa: “Bổn cung chỉ chờ uống rượu mừng của ngươi với Tần Lập Chu, ngươi đã được bổn cung dạy dỗ, cũng nên làm hiền thê của Tần Lập Chu.”
Ta cười nhẹ trả lời: “Cũng xin công chúa tự thân bảo trọng, rốt cuộc mất một tai cũng thành tàn tật, nên dưỡng thương mới tốt.”
Nụ cười của Trường Dương lập tức cứng lại, nàng tới gần ta, nghiến răng nói nhỏ: “Đừng cho là ta không biết, hôm nay là ngươi cố ý!”
“Ồ, công chúa có chứng cứ gì?” Ta giang đôi tay ra: “Muốn trách, hãy trách cho bộ váy mà Công chúa ban cho này, nó làm cho ta không cứu được Công chúa!”
Ta nhẹ giọng khiêu khích: “Công chúa như vậy có phải nên gọi là - tự làm bậy không thể sống không?”
Trường Dương nổi giận đùng đùng trở lại tẩm cung, dùng tay gạt bỏ điểm tâm trên bàn xuống, lại bởi vì động tác quá mạnh, ảnh hưởng đến miệng vết thương ở tai phải, giơ tay sờ soạng, ngoại trừ một tay đầy máu, nơi đó rỗng tuếch.”
“Hệ thống! Hệ thống! Ngươi ra ngoài cho ta!”
“Hãy trả lời ta một tiếng đi!”
“Ngươi là đồ vô tích sự! Ngươi đi đâu rồi? Ngươi mặc kệ ta ở lại một mình ở nơi quỷ quái này à!”
Thị nữ ở tẩm cung của Công chúa không dám tiến lên, Chỉ nói công chúa thiếu một cái tai, chắc là điên rồi.
Trường Dương gọi hệ thống nửa ngày, không có ai trả lời nàng cả.
Hệ thống vẫn luôn ký sinh ở tai phải của nàng, hiện tại tai phải bị chém mất, hệ thống cũng bị mất theo rồi.
Cũng may là trước khi nàng xuyên thư đã nắm giữ toàn bộ hướng đi của cốt truyện này, cho dù không có hệ thống, nàng cũng có thể ở góc nhìn của thượng đế, đi sắp xếp vận mệnh của người khác.
Nhưng thiếu một cái tai, rốt cuộc cũng rất khó coi.
Nàng ngồi soi gương, kéo búi tóc xuống, dùng tóc che khuất tai phải bị mất, ngắm nghía bản thân mình trong gương:
“May là nguyên chủ xinh đẹp, có thiếu một cái tai thì vẫn khuynh quốc khuynh thành.”
“Chỉ cần gả Tống Chiêu Chiêu cho Tần Lập Chu, lại giết chết nàng, Cố Thanh Dã nhất định sẽ yêu ta.”
“Người đâu!”
Nàng gọi cung nữ, hạ lệnh: “Đi Tống phủ truyền lệnh của bản công chúa, cuối tháng là cuộc đi săn mùa thu, bảo Tống Chiêu Chiêu và hôn phu của nàng cùng nhau tới!”
“Bổn cung muốn cho tất cả mọi người đều biết, Tống Chiêu Chiêu và đồ phế vật như Tần Lập Chu xứng đôi đến mức nào!”
9.
Chớp mắt, cuộc đi săn mùa thu của hoàng thất đã đến rồi.
Cuộc đi săn mùa thu là truyền thống của hoàng tộc, các thế gia đều sẽ phái ra con cái trẻ tuổi xuất sắc cùng đi săn với các hoàng tử hoàng nữ, vừa là tỉ thí, cũng vừa vì sự ưu ái của đế vương.
Theo quy củ, trước cuộc đi săn mùa thu một ngày, các gia tộc sẽ giao toàn bộ tọa kỵ cho Ngự Mã Ty(1) quản lý.
Kiếp trước, ta giao Đạp Tuyết cho Ngự Mã Ty, nó đã theo ta nhiều năm chinh chiến.
Khi bắt đầu ngày thứ hai của cuộc đi săn mùa thu, ta cưỡi Đạp Tuyết nhất kỵ tuyệt trần, khi căng trường cung muốn bắn chết lợn rừng, thì Đạp Tuyết ở trên bãi đá vụn bỗng nhiên hai vó xụi lơ, miệng sùi bọt mép ngã quỵ xuống đất.
Ta cũng lăn khỏi lưng ngựa, đầu gối nện thật mạnh trên tảng đá bén nhọn, bị ngã gãy xương đùi, lại sai tay.
Tần Lập Chu vốn đi sau ta một khoảng xa thì không biết từ khi nào đã đuổi tới, hắn tiến lên, một tay ôm ta vào ngực. Ngay sau đó, Trường Dương công chúa mang theo một đám thế gia công tử xông tới.
Công chúa kinh hô: “Anh hùng cứu mỹ nhân! Các vị có thấy không! Cho dù là một nữ hán tử như Tống Nguyên soái, trong những thời khắc mấu chốt vẫn cần có sự bảo hộ của nam nhân!”