Số phận của Chiêu Chiêu - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trường Dương công chúa phục hồi tinh thần, chỉ nghe thấy ta ở trên sườn núi kêu to: “Thời khắc nguy cấp không rời không bỏ, các ngươi thật là xứng đôi!”

Trên mặt Tần Lập Chu ngượng ngùng đỏ ửng, Trường Dương lại giơ tay tát cho hắn một cái: “Ngươi là cái thá gì! Cút ngay!”

Ta ở trên sườn núi huýt sáo một tiếng: “ Một người là Công chúa được nuông chiều, một người là thanh niên tài tuấn, đây không phải là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi trong tiểu thuyết hay sao? Thật là tuyệt phối!”

Mọi người xung quanh đều cảm thấy ta nói rất có lý, cười ầm lên.

“Tống Chiêu Chiêu, ngươi câm miệng lại cho ta!”

Công chúa buồn bực, muốn cầm một cục đá trên mặt đất để ném ta, nhưng lại chỉ cầm được một đống cứt ngựa chưa kịp khô.

Đạp Tuyết ở trên sườn núi, vui sướng lại kiêu ngạo hất hất đầu.

Đây là con ngựa ăn nhiều lại ị nhiều, tối hôm qua ăn rất nhiều cỏ thơm do ta bón, vừa nãy mới ị một bãi thật lớn, vừa lúc bị công chúa nhặt được.

11

Cả người Trường Dương công chúa đều là mùi phân ngựa, chật vật không chịu nổi mà rời cuộc đi săn mùa thu.

Hãn Huyết Bảo Mã kia là Hoàng Đế ngự tứ, công chúa không dám làm gì đối với vật được Hoàng Đế tặng.

Muốn trách mắng mã phu kia thì hắn đã sớm biến mất không còn dấu vết.

Sau ngày hôm ấy, trên phố bỗng nhiên bắt đầu truyền ra câu chuyện phong tình giữa công chúa và Tần Lập Chu:

“Công chúa ngã xuống từ trên ngựa, thật ra là vì chờ Tần công tử cùng với nàng cưỡi một con ngựa! Không ngờ Tần công tử vì lo lắng cho nàng, cũng tự mình ngã theo!”

“Nghe nói vào ngày hội ngắm hoa, công chúa cùng với Tần công tử nhìn nhau từ xa, đây là lướt qua biển người mênh mông tìm thấy nhau phải không?”

“Công chúa cùng với Tần công tử hôm nay mặc áo ngoài đồng màu, có vẻ như Tần công tử đã sớm là khách quen của Công chúa phủ!”

Lời đồn bắt gió bắt bóng càng truyền thì càng lớn, Trường Dương ở trong công chúa phủ đã tức phát điên: “Là ai dám ở sau lưng ta buộc ta cùng với loại phế vật như Tần Lập Chu này!”

Không ngờ, ngay cả việc Công chúa tức giận cũng bị truyền ra ngoài, ngày thứ hai thượng triều, có đồng liêu đến gần Tần Lập Chu nói: “Nghe nói công chúa tức giận, sau khi ngươi hạ triều thì mau đến phủ của Công chúa dỗ dành nàng đi!”

Tần Lập Chu đỏ mặt: “Lâm đại nhân sao lại nói mấy lời này?”

Lâm thị lang cười, vẻ mặt xấu xa: “Hiện tại làm gì có ai không biết ngươi và công chúa phong hoa tuyết nguyệt chứ? Người đẹp nổi giận, đương nhiên là phải đi dỗ dành rồi, với Tống Chiêu Chiêu tuy là được bệ hạ tứ hôn, nhưng rốt cuộc vẫn chưa chính thức thành hôn.”

“Trường Dương là công chúa được bệ hạ coi trọng nhất, nếu nàng có ý với ngươi, thánh chỉ của bệ hạ cũng có thể sửa đổi, cùng là cưới vợ, người thông minh đều biết chọn Công chúa trở thành phò mã!”

Tần Lập Chu giống như được thức tỉnh, đến lúc hạ triều, không ngờ thật sự mang điểm tâm đến phủ công chúa cầu kiến.

Trường Dương căn bản là khinh thường không thèm gặp hắn, Tần Lập Chu muốn thể hiện thành ý, nên ở ngoài chờ đợi một canh giờ.

Một canh giờ này, khiến cho toàn bộ kinh thành đều truyền khắp, nói: “Tần tài tử đau khổ trờ công chúa yêu kiều, chỉ vì muốn thấy nụ cười của giai nhân.”

Trường Dương nghe lời đồn đãi, thẹn quá hóa giận, hận không thể cắt đầu lưỡi người tản ra tin đồn.

Nhưng cả kinh thành đều vun vén cặp đôi của nàng và Tần Lập Chu, thế lực của Công chúa dù có lớn cũng không dám cắt đầu lưỡi của người dân toàn bộ kinh thành.

Cuối cùng không thể nhịn được nữa, Trường Dương cho Tần Lập Chu cút vào phủ công chúa.

Bên ngoài, thư sinh đứng hóng chuyện hứng thú bừng bừng mà phân tích.

“Cái chữ cút này thật đúng là ba phần làm nũng bảy phần si mê!”

“Đây còn không phải là cặp đôi công chúa điêu ngoa và tài tử đẹp trai hay sao!”

“Xứng! Quá xứng đôi! Công chúa và Tần tài tử thật đúng là trời sinh một đôi! Quá hợp!”

 12

“Nếu không có Tống Nguyên Soái ở giữa làm chướng ngại vật, chỉ sợ công chúa đã phá tan luân lý cương thường, vui kết liền cành với Tần đại nhân rồi!”

“Tống Nguyên soái này cũng là nữ anh hùng, cứ như thế này, chẳng phải là cắm sừng cho nàng hay sao?”

Tống Nguyên Soái bị đội nón xanh trong miệng bọn họ lúc này đang ngồi ở quán trà để uống trà.

“Lục cô nương, cô làm rất tốt.”

Lục Văn Ngọc ở phía đối diện với ta, mang mũ có mạng che mặt.

Trước kia Lục gia lập nghiệp từ việc mở trường học.

Trong số người đọc sách, không ít người là nhân sĩ trượng nghĩa, bọn họ chịu ơn dạy dỗ của Lục gia, căm thù chuyện năm đó công chúa dùng cường quyền diệt một thế gia thư hương.

Lục Văn Ngọc vừa ra mặt, đám thư sinh kia đã nguyện ý góp một phần lực.

Những lời đồn từ không thành có đều xuất phát từ miệng của những thư sinh này.

Người đọc sách mắng chửi người vừa hiểm ác vừa thanh cao, những lời đồn đãi phong nguyệt này chỉ còn kém mỗi việc trói Trường Dương công chúa và Tần Lập Chu vào thành vợ chồng mà thôi.

“Hiện giờ cái gì ta cũng không có, chỉ cần có thể khiến cho công chúa cả đời này không thể

__

(2) Lương câu: Ngựa tốt, ngựa đã thuần và rất ngoan

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo