Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta muốn tránh thoát khỏi vòng tay của Tần Lập Chu, nhưng cổ tay đã bị sai nên vô cùng đau nhức, Tần Lập Chu nhân cơ hội ôm chặt ta trong ngực, hắn chỉ lo an ủi ta: “Chiêu Chiêu, đừng sợ, ta tới đây! Ta thổi một chút miệng vết thương của ngươi sẽ không đau nữa.”
“Buông ta ra! Ta muốn đi xem Đạp Tuyết của ta!”
Ta dùng một chưởng đẩy hắn ra, kéo theo chiếc chân đã bị gãy bò tới bên người Đạp Tuyết.
Hơi thở của Đạp Tuyết rất gấp, bọt mép trong miệng sùi ra đã có thêm tơ máu.
Đạp Tuyết đã từng theo ta vào sinh ra tử, từng chở ta bị hôn mê vì trọng thương ra khỏi sơn cốc, vì ta mà tìm nguồn nước, đưa ta về quân doanh.
Nó là chiến hữu của ta, là ân nhân của ta, cũng là anh hùng, giống như những tướng sĩ bảo vệ quốc gia.
Nhưng nó đã chết, nó nằm trong lòng ta đau khổ mà hí vang, nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Đạp Tuyết bị đầu độc, ta tra được đến Ngự Mã Ty, cuối cùng tra được thủ phạm đầu độc - Trường Dương công chúa.
“Ta làm sao biết được thuốc kia có thể độc chết ngựa của ngươi chứ?”
“Ước nguyện ban đầu của ta chỉ là giúp ngươi thu lại mũi nhọn ở khu vực săn bắn, Tần Lập Chu không biết cưỡi ngựa càng không biết đi săn, ngươi phải thông cảm cho hắn chỉ là một ngôn quan văn nhược, trận đi săn mùa thu này, ngươi nên nhường hắn một chút!”
“Ngươi quá mạnh mẽ, sẽ khiến cho Tần Lập Chu không xuống đài được! Còn không phải tại ngươi tranh cường háo thắng, bản công chúa mới phải ra tay!”
“Bổn cung đó là vì muốn các ngươi phu thê hòa thuận, Tống Chiêu Chiêu, ngươi nên quỳ xuống tạ ơn ta mới đúng!”
Ta cầm roi ngựa xông lên, muốn đánh nát mặt nàng, lại bị mấy chục Ngự lâm quân hợp lực ấn xuống.
Cuối cùng, ta bị trị tội bất kính đối với công chúa, bị đánh ba mươi trượng.
Ta bị đánh ở Công chúa điện, cả người đều là máu, Trường Dương công chúa đi lên phía trước, nâng cằm ta cười:
“Chỉ là một con súc sinh mà thôi, bổn cung độc chết thì độc chết, ngươi còn muốn đòi lại công bằng cho nó hay sao? Tống Chiêu Chiêu, ngươi buồn cười thật đấy!”
10.
Một đời này, ta vuốt ve Đạp Tuyết cường tráng, đút cho nó một nắm cỏ thơm, sau đó ở bên tai tuyết trắng của nó nói:
“Đạp Tuyết ngoan, ngày mai ta tới đón ngươi.”
Đạp Tuyết giống như nghe hiểu, thân mật cọ cọ gương mặt của ta.
Ta đem Đạp Tuyết đến Ngự Mã Ty.
Ngự Mã Ty là do Ngự Lâm Quân quản lý, từ trên xuống dưới Ngự Lâm Quân đều rất kính trọng vị chủ soái đã đánh lui Bắc Mãng là ta đây.
Ta nhân tiện đưa cho họ mấy bình rượu ngon, mấy quản sự kia vừa nịnh hót ta, vừa uống rượu đã rót ra.
Chờ đến khi bọn họ uống say, Đạp Tuyết được đưa vào chuồng ngựa.
Mã phu kia đang muốn đổ một túi bột phấn màu xanh lục vào bồn nước trước mặt Đạp Tuyết, bỗng nhiên cảm thấy cổ lạnh toát.
“Ngươi định làm gì với ngựa của ta?”
Mã phu chỉ chớp mắt đã nhìn thấy chiếc dao găm đang chống trên cổ hắn:
“Tống… Tống Nguyên Soái? Ngài chưa đi à?”
Tính mạng của hắn bị đao của ta áp chế, hắn bị dọa mất mật, quỳ trên mặt đất nói tất cả mọi chuyện:
“Là Công chúa bảo tiểu nhân hạ độc cho ngựa của ngài, làm ngài ngày mai xấu mặt! Là lệnh của Công chúa!”
“Ở bên kia là ngựa của Công chúa ngày mai đúng không?”
Ta chỉ chỉ chuồng ngựa ở phía bên kia, một con Hãn Huyết Bảo Mã trang trí hoa hòe lòe loẹt.
“Hạ thuốc cho nó!”
“Nguyên Soái, Công chúa biết sẽ xử tử ta mất!”
Ta ngắm nhìn Hồng Nhận: “Ngươi không làm, ngươi sẽ chết ngay bây giờ!”
Mã phu kia run rẩy đi tới trước mặt Hãn Huyết Bảo Mã, hắn vừa định hạ túi độc dược lúc nãy vào máng nước, ta đã đoạt chất độc của hắn, thay thế đưa cho hắn một túi ba đậu: “Ai bảo ngươi hạ kịch độc? Hạ ba đậu là được!”
Ta vuốt ve Hãn Huyết Bảo Mã, thượng đẳng lương câu (2), chỉ là sai chủ nhân mà thôi, không nên chết.
Bắt đầu ngày thứ hai cuộc đi săn mùa thu, Trường Dương công chúa luôn luôn đi theo sát phía sau ta.
Nàng chờ ta bị ngã ngựa rồi sau đó vây lên.
Nhưng nàng không nghĩ tới, người ngã ngựa lại là bản thân nàng.
Hãn Huyết Bảo Mã hí vang một tiếng, bỗng nhiên ngã nghiêng xuống, công chúa cũng ngã theo, Tần Lập Chu vẫn đi theo phía sau công chúa không kịp ghìm ngựa, theo quán tính cũng bị ngã về phía trước.
Tần Lâp Chu chuyển động tròng mắt, thuận tay ôm lấy công chúa.
Nơi này là một sườn dốc, mọi người đều thấy cơ thể của công chúa và Tần Lập Chu dán lấy nhau cùng lăn xuống triền núi.
“Trời ơi! Anh hùng cứu mỹ nhân!”
Ta đứng ở vị trí kiếp trước của Công chúa, cũng hô lên một câu giống như nàng, mọi người ở xung quanh lập tức bị ta đánh lạc hướng, đám thế gia công tử không ít đồ đệ ăn chơi trác táng, quả nhiên có người ầm ĩ lên.
Tần Lập Chu nghe thấy một tiếng kinh hô này của ta, trái tim hư vinh bị quấy phá, duỗi tay lôi kéo áo ngoài của Công chúa bị cục đá làm rách, dịu dàng quan tâm:
“Công chúa, người không sao chứ?”