Bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ nhìn thoáng qua chân tôi rồi hỏi:
“Cô là nghệ sĩ piano hay vũ công?”
Tôi đáp: “Piano.”
Sắc mặt căng thẳng của bác sĩ dịu lại: “Vậy thì tốt, chân cô có thể sẽ mất một khoảng thời gian để hồi phục.”
Tôi cúi đầu nhìn đôi tay còn lành lặn của mình, thử cử động chân và nhận ra chân phải đã mất cảm giác.
Trong lúc y tá thay thuốc, tôi vô tình nghe thấy họ trò chuyện:
“Haiz, nghệ sĩ múa ở phòng bên cạnh với bác sĩ Phó hình như là một cặp.”
“Chị chưa thấy đâu, lúc bác sĩ Phó bế Thẩm Vi Vi vào viện, vẻ mặt anh ấy… Bình thường anh ấy lạnh lùng với tất cả phụ nữ trong bệnh viện, vậy mà hôm qua ôm Thẩm Vi Vi, anh ấy lo lắng đến mức phát điên.”
“Mấy phóng viên chặn đường, anh ấy quát lên một câu: ‘Tránh ra!’”
Phó Thanh Sơn vốn là người trầm tính, lạnh nhạt với mọi thứ.
Tôi hiếm khi thấy anh ấy cười, cũng hiếm khi thấy anh ấy tức giận.
Y tá nhẹ nhàng thay thuốc, cắm kim truyền dịch, còn chu đáo đặt một túi nước ấm lên tay tôi, mỉm cười nói:
“Thuốc hơi lạnh, truyền nhanh sẽ đau, để túi nước ấm sẽ dễ chịu hơn.”
“Nếu có dấu hiệu sưng đỏ, nhớ gọi tôi nhé.”
Tôi gật đầu, cũng mỉm cười với cô ấy.
Trước khi rời đi, cô ấy còn cảm thán: “Đây là lần đầu tiên bác sĩ Phó xin nghỉ phép, chỉ để ở bệnh viện chăm sóc Thẩm Vi Vi.”
Căn phòng chỉ còn lại mình tôi.
Tôi lấy điện thoại, gọi cho Phó Thanh Sơn.
Rất lâu sau anh ấy mới bắt máy.
Chưa kịp để tôi lên tiếng, anh đã nói:
“Vân Tưởng, trưa nay anh không về ăn cơm.”
“Anh còn có ca phẫu thuật.”
Đây là lần đầu tiên Phó Thanh Sơn chủ động báo cáo lịch trình với tôi, nhưng anh chỉ đang nói dối.
Trước đây, tôi luôn quấn lấy anh, gửi vô số tin nhắn, lải nhải bên tai anh không ngừng.
Nhưng y tá nói, anh đã xin nghỉ phép.
Ba năm kết hôn, anh gần như không có ngày nghỉ.
Không giống người khác bị ép làm thêm, anh tự nguyện.
Mỗi năm Tết đến, anh chủ động hủy kỳ nghỉ để dời sang Giáng Sinh. Đồng nghiệp trong bệnh viện đều vui vẻ đổi ca với anh.
Chúng tôi thậm chí không có một đám cưới, càng không có tuần trăng mật.
Tin đồn về Phó Thanh Sơn và Thẩm Vi Vi tràn ngập trên mạng.
Nhìn rõ gương mặt của cô ấy qua màn hình, tôi chợt hiểu tại sao hôm đó Phó Thanh Sơn không chút do dự lao về phía cô ấy.
Ở bệnh viện nửa tháng, mỗi ngày anh đều gọi điện cho tôi.
Mỗi ngày, đúng giờ, giọng lạnh nhạt: “Hôm nay anh tăng ca, không về.”
Tôi cũng đều đặn trả lời: “Ừ, em biết rồi.”
Nghe y tá nói, Phó Thanh Sơn đã xin nghỉ một tháng.
Nửa tháng nay, anh ở lỳ trong phòng bệnh của Thẩm Vi Vi, không rời nửa bước.
Lúc y tá thay thuốc, tôi thường xuyên nghe họ bàn tán.
Chân tôi bị thương, chỉ có thể nằm trên giường.
Ngoài những lúc có hộ lý giúp tôi vệ sinh, tôi gần như không rời khỏi giường.
Vì vậy, những câu chuyện phiếm giữa các y tá bỗng trở nên thú vị.
Nếu nhân vật chính trong câu chuyện không phải là người đàn ông có tên trên giấy kết hôn với tôi, có lẽ tôi đã mua một ly trà sữa, thêm bắp rang bơ, coi như đang nghe một câu chuyện tình đầy kịch tính.
Nhưng tiếc thay…
Trong câu chuyện tình yêu đầy tiếc nuối ấy, Phó Thanh Sơn là nam chính, còn tôi chỉ là vai nữ phụ độc ác chen ngang, phá vỡ cuộc hội ngộ đẹp đẽ của họ.