Thẩm Vi Vi đăng một bức ảnh selfie trên mạng xã hội, cô ấy mặc đồ bệnh nhân, vô tình để lộ bóng lưng cao gầy của một người đàn ông và đôi bàn tay thon dài, các khớp rõ ràng.
Trên cổ tay anh ta là một chiếc Rolex Submariner.
Dây đồng hồ đã hơi cũ.
Dòng trạng thái đi kèm: “Đừng lo. Anh ấy chăm sóc tôi rất tốt.”
Ngay lập tức, cư dân mạng và fan hâm mộ có “máu hóng hớt” ùa vào phần bình luận.
【Vi Vi, là bạn trai sao?!】
【Đúng là thiên đường cho hội mê tay! Đôi tay này đẹp quá, rất hợp để nắm lấy tay tôi!】
Chẳng mấy chốc, Thẩm Vi Vi lại đăng một bài viết mới để tuyên bố chủ quyền với Phó Thanh Sơn.
【Đã nắm rồi.】
Bức ảnh lần này vẫn là cô ấy trong bộ đồ bệnh nhân, nhìn qua có vẻ là vừa chụp.
Bàn tay cô ấy đan chặt với một bàn tay nam giới.
Hóa ra, nắm tay anh lại dễ dàng đến thế.
Tôi nhớ hồi đại học, khi tôi và Phó Thanh Sơn yêu nhau, chúng tôi giống như những đặc vụ bí mật trao đổi tin tức, anh chưa bao giờ cho phép tôi có bất kỳ hành động thân mật nào nơi công cộng.
Đến khi tốt nghiệp, bạn cùng phòng của tôi – Lâm Lan – vẫn không hề phát hiện ra rằng tôi và anh đã bên nhau từ lâu.
Sau khi tốt nghiệp, tôi và Phó Thanh Sơn đăng ký kết hôn.
Khi tôi báo tin cho Lâm Lan, cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, như thể tôi bị ảo tưởng tình yêu đến phát điên.
"Cậu chắc không phải đang đơn phương đấy chứ?"
Nếu không phải tờ giấy kết hôn là sự thật không thể chối cãi, chắc cô ấy cũng nghĩ tôi chỉ là một fan cuồng của Phó Thanh Sơn mà thôi.
Trong thời gian tôi nằm viện, Lâm Lan có đến thăm.
Cô ấy dè dặt hỏi tôi: "Cậu và Phó Thanh Sơn ly hôn rồi à?"
Tôi ngẩn ra, sau đó thản nhiên đáp: "Sắp rồi."
Cô ấy không hỏi thêm gì nữa, trước khi rời đi còn vỗ ngực, cười sảng khoái:
"Lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến nương tựa mình!"
Tôi cũng cười với cô ấy.
Đêm muộn, khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, Phó Thanh Sơn lại gọi đến.
Giọng anh vẫn lạnh nhạt, không mang theo bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào:
"Dạo này bệnh viện rất bận, nửa tháng này anh sẽ không về nhà."
Tôi vẫn trả lời như mọi khi: "Biết rồi."
Anh không biết rằng, sau tấm kính trong suốt, tôi nhìn thấy bóng dáng anh đứng ngoài hành lang.
Sau cuộc gọi hôm đó, anh không còn gọi cho tôi nữa.
Có lẽ anh cảm thấy mỗi ngày phải báo cáo lịch trình với tôi quá phiền phức, nên nói rõ ràng một lần cho xong.
Thỉnh thoảng, Lâm Lan đẩy tôi xuống khu vườn dưới bệnh viện đi dạo.
Có lần, chúng tôi chạm mặt Phó Thanh Sơn.
Anh không nhìn thấy tôi.
Người đàn ông cao lớn, thẳng lưng, cúi xuống đẩy chiếc xe lăn, trên xe là một người phụ nữ có làn da trắng ngần, môi đỏ, răng trắng, trông dịu dàng hiền hòa.
Thẩm Vi Vi làm nũng đòi ăn kem.
Phó Thanh Sơn ngồi xổm trước xe lăn của cô ấy: "Lạnh lắm, em không ăn được."
Cô ấy níu lấy tay anh, giọng điệu mềm mại làm nũng.
Anh vẫn mua kem cho cô ấy.
Một chút kem dính trên khóe môi cô ấy.
Phó Thanh Sơn đưa tay ra, định giúp cô ấy lau đi, nhưng rồi lại thu tay về, nhét vào túi quần.
Tôi nhìn thấy trong mắt anh có một thứ tình yêu dịu dàng, nhưng được kiềm chế cẩn thận.
Thẩm Vi Vi cười rạng rỡ: "Thanh Sơn, lau giúp em đi."
Giữa đám đông, nụ cười của Thẩm Vi Vi hướng thẳng về phía tôi.
Còn Phó Thanh Sơn đứng quay lưng lại.
Khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu ra.
Giữa tôi và Phó Thanh Sơn là núi non, sông dài, hồ biển bao la.
Anh sẽ không ngại mua kem cho tôi vào một ngày đông giá rét, bởi vì anh chẳng hề bận tâm tôi có bị lạnh hay không.
Anh cũng sẽ không cúi xuống giúp tôi lau đi vệt kem trên khóe môi.