Sông Núi Một Chặng - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Phó Thanh Sơn s i ế t chặt cánh tay tôi, mạnh mẽ bẻ từng ngón tay của tôi ra và đan mười ngón tay vào nhau.

"Vân Tưởng, Thẩm Vi Vi là em gái của anh."

Tôi nhướn mày:

"Em gái anh sao?"

"Trước giờ em chưa từng gặp."

Lực siết của anh ta ngày càng mạnh hơn, tôi cố giãy ra:
"Phó Thanh Sơn, anh làm em đau."

Tôi tự mình trở về phòng ngủ. Anh ta đứng ở cuối giường, giọng nói run rẩy:

"Vân Tưởng, đến lúc đó em gặp cô ấy một lần nhé."

"Chẳng phải em luôn muốn đi du lịch sao? Tết năm nay, anh đưa em đến Maldives ngắm biển, được không?"

Tôi kéo chăn lên và đáp lại bằng một câu đồng ý.

Thật ra cũng không cần phải gặp mặt làm gì nữa. Chúng tôi đã đăng ký kết hôn, không có đám cưới, không có ảnh cưới, chỉ cùng bố mẹ ăn một bữa cơm.

Họ hàng của anh ta, em gái anh ta, tôi đều chưa từng gặp qua.

Hôm sau tỉnh dậy, trên bàn đã có bữa sáng sẵn sàng.
Phó Thanh Sơn nhắn tin nhắc tôi:

[Nhớ ăn sáng nhé.]

[Tan làm anh sẽ đi cùng em ra công viên tập hồi phục.]

Tôi đến gặp luật sư, hẹn trung gian nhà đất để xem nhà, đặt cọc xong xuôi.

Trên đường về, tôi đi ngang qua một công viên thì một con chó lớn chợt lao tới sủa vang.

Bộ lông trắng muốt, đôi mắt đen láy.

Khoảnh khắc nhìn thấy con chó đó, con ngươi tôi co rút lại.

Sau đó, tôi nhìn thấy chủ nhân của nó.

Lần đầu tiên tôi bị chó cắn, chính là con Samoyed này.

Khi sống chung với Phó Thanh Sơn, một con chó lớn đã lao vào tôi sủa điên cuồng, nhìn tôi đầy cảnh giác.

Phó Thanh Sơn cúi đầu, mỉm cười dịu dàng:
"Ba, hai, ngồi xuống."

Con chó đó miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo tôi.

Tôi rất sợ chó.

Mỗi khi Phó Thanh Sơn không có nhà, con chó này lại nhe răng gầm gừ, lao ra khỏi lồng và xô ngã tôi.

Tôi hoảng sợ, giẫm lên đuôi nó.

Có lẽ tôi đã giẫm mạnh quá, làm nó đau.

Nó giãy giụa điên cuồng.

Khi Phó Thanh Sơn về đến nhà, nhìn thấy cảnh tượng này—dưới đất đầy vết máo, con chó nằm rạp xuống với cái đuôi đầy máu—anh ta lập tức nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy giận dữ:

"Ôn Vân Tưởng."

"Có phải em đã động đến nó không?"

Sự giận dữ trong mắt anh ta khiến đầu óc tôi trống rỗng.

"Tôi…"

Anh ta lập tức bế con Samoyed lên, vuốt ve bộ lông của nó và dỗ dành:

"Đừng sợ, ba đưa con đi bệnh viện."

Những vệt máo trên sàn đó là của tôi.

Sau khi trở về, con Samoyed cúi gằm mặt, trốn sau lưng Phó Thanh Sơn.

Sắc mặt anh ta có chút áy náy:

"Xin lỗi, anh không nên trách em."

Tôi miễn cưỡng mỉm cười, lắc đầu.

Anh ta băng bó vết thương cho tôi, đưa tôi đi tiêm phòng dại, rồi cũng đem con chó đi.

Thẩm Vi Vi dắt con Samoyed bước đến, vết thương trên người cô ta dường như đã hồi phục khá tốt.

Tôi căng thẳng đến mức vô thức lùi lại.

Cô ta cười rạng rỡ, dáng người mảnh mai, chủ động bắt chuyện với tôi.

Cả hai chúng tôi đều hiểu rõ, nhưng chưa ai nói thẳng ra.

"Có đẹp không?"

"Con chó này là tôi và người yêu tôi cùng nuôi đấy."

Đứng bên bờ sông, cô ta nói:

"Tôi và anh ấy yêu nhau, nhưng gia đình không chấp nhận. Anh ấy nói không sao, anh ấy sẽ đưa tôi đi. Chỉ cần chúng tôi yêu nhau, mọi chuyện đều có thể vượt qua."

"Ngành học của tôi yêu cầu phải ra nước ngoài để tiếp tục nghiên cứu."

"Anh ấy không do dự, lập tức mua nhà ở nước ngoài, còn định từ bỏ công việc hàng đầu trong nước để cùng tôi gây dựng lại từ đầu."

Tôi im lặng lắng nghe cô ta nói.

Phó Thanh Sơn từng chút một x é nát trái tim tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, đến ngày hôm nay tôi lại có thể bình tĩnh đến vậy.

Tôi từng nghĩ rằng mình sẽ đau đớn tột cùng, sẽ không cam lòng.

"Nhưng tôi không muốn làm bố mẹ buồn, nên tôi đã từ bỏ anh ấy."

"Tôi nhẫn tâm rời bỏ anh ấy, anh ấy hận tôi, nói rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa."

"Nhưng vào mỗi dịp năm mới, anh ấy vẫn bay sang thăm tôi. Anh ấy nói anh ấy không làm được, không thể nào hận tôi được. Đến cả bố mẹ ruột của tôi cũng thấy đi máy bay mệt mỏi mà không sang thăm tôi, vậy mà anh ấy sẵn sàng từ bỏ tất cả tài sản và sự nghiệp trong nước để đến bên tôi."

Qua lời kể của Thẩm Vi Vi, tôi cuối cùng cũng hiểu được vì sao suốt ba năm qua, vào mỗi dịp Tết, Phó Thanh Sơn không bao giờ ở nhà mà luôn xin nghỉ phép để bay sang nước ngoài.

Anh ta là vì cô ta.

Anh ta sợ cô ta cô đơn.

Nói xong, cô ta nhướn mày, nở nụ cười rực rỡ:
"Còn chị thì sao? Chị vẫn chưa nói gì cả."

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng:

"Chẳng bao lâu nữa, em có thể ở bên người mình yêu rồi."

Thẩm Vi Vi thích quay vlog và đăng lên mạng xã hội, nên cuộc trò chuyện của chúng tôi chắc chắn đã được cô ta ghi lại.

"Tôi sắp ly hôn rồi."

"Chúc em và Phó Thanh Sơn hạnh phúc."

Tôi đoán cô ta nhất định sẽ đăng lên mạng xã hội.
Cũng cược rằng, Phó Thanh Sơn chắc chắn sẽ nghe thấy câu nói này.
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo