Quan hệ giữa tôi và Phó Thanh Sơn rất đơn giản—anh ta lợi dụng tôi để trốn tránh tình cảm với con gái của mẹ kế, biến tôi thành tấm bia đỡ đạn, khiến gia đình yên tâm.
May mà chúng tôi không có con.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy may mắn vì sau khi kết hôn, Phó Thanh Sơn chưa từng muốn có con.
Sau khi liên hệ với luật sư, Lâm Lan đến đón tôi, dẫn tôi đi xem nhà.
Xem xong, cô ấy đưa tôi về.
Nhìn cách bài trí trong nhà, tôi có chút mông lung.
Kể từ khi biết về quan hệ giữa Phó Thanh Sơn và Thẩm Vi Vi, mọi hành động của anh ta trong mắt tôi đều có liên quan đến cô ấy.
Phó Thanh Sơn về nhà lúc tôi đã ăn tối xong.
Vai anh ta vẫn còn vương những bông tuyết nhỏ, tay cầm theo một hộp bánh ngọt của Tiệm bánh Hứa Ký.
Tiệm này rất khó mua, mỗi ngày chỉ bán số lượng giới hạn.
Trước khi anh ta về, tôi đã thấy trên Weibo của Thẩm Vi Vi:
Sáng nay cô ấy ngã trong nhà, anh ta vội vàng chạy đến.
Sau đó cùng cô ấy tập phục hồi chức năng trong công viên.
Thậm chí băng qua cả thành phố chỉ để mua bánh ngọt Hứa Ký cho cô ấy.
Anh ta đặt hộp bánh trước mặt tôi, giọng điệu trở nên dịu dàng:
"Anh nhớ em không thích bánh kem nhiều sữa, chỉ thích bánh khoai môn."
Tôi gật đầu:
"Cảm ơn."
Nhưng tôi không thích bánh khoai môn. Tôi thích bánh kem có thật nhiều sữa.
Trước đây, vào mỗi dịp lễ, anh ta đều tặng quà cho tôi, mua bánh nhỏ, nấu nước đường đỏ.
Những điều đó khiến tôi tưởng rằng anh ta có tình cảm với tôi.
Nhưng ảo tưởng cuối cùng cũng vỡ tan.
Bài đăng hôm nay trên Weibo của Thẩm Vi Vi:
> "Chiếc bánh kem đầy sữa yêu thích nhất, và người mình yêu thích nhất."
Rõ ràng tôi thích bánh kem, vậy mà Phó Thanh Sơn lại mua cho tôi bánh khoai môn.
Tôi thích trà sữa nhiều đường kèm đá, anh ta đổi thành trà nóng nửa đường.
Lần đầu hẹn hò, tôi nói muốn ăn bánh kem và trà sữa lạnh, Phó Thanh Sơn sững lại.
Bởi vì những thứ tôi thích, cũng là thứ Thẩm Vi Vi thích.
Chúng khiến anh ta nhớ đến cô ấy, vì thế bánh kem bị đổi thành bánh khoai môn.
Ngay cả chuyện nấu nước đường đỏ, cũng là Thẩm Vi Vi dạy anh ta.
Phó Thanh Sơn cởi áo khoác, chạy vào bếp bật bếp, nhanh chóng nấu một ly trà gừng đường đỏ.
Tôi khó hiểu nhìn anh ta.
Muộn thế này rồi, chẳng lẽ còn muốn mang cho Thẩm Vi Vi?
Đúng là chung tình, giờ có dịch vụ giao hàng hỏa tốc cơ mà.
Không lâu trước đó, Weibo của Thẩm Vi Vi lại đăng một câu đầy ẩn ý:
> "Cơn đau bụng mỗi tháng lại đến rồi."
Chợt, một bàn tay thon dài, trắng trẻo đặt chiếc cốc trước mặt tôi.
Tôi ngẩng lên nhìn anh ta.
Lông mày Phó Thanh Sơn hơi nhướn lên:
"Anh quên mất, hôm nay là kỳ kinh nguyệt của em."
Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của anh ta, chậm rãi nói:
"Phó Thanh Sơn, kỳ kinh của em rất đều, luôn vào cuối tháng."
Gương mặt anh ta khựng lại, đôi mắt thoáng vẻ kinh ngạc, sững sờ mất một lúc mới hồi thần.
Ở bên nhau ba năm, đến hôm nay tôi mới hiểu:
Mỗi tháng vào giữa kỳ, anh ta đều nấu nước đường đỏ cho tôi - Vì anh ta chỉ nhớ kỳ kinh của Thẩm Vi Vi.
Đôi môi mỏng của Phó Thanh Sơn mấp máy rồi lại ngậm chặt, rất lâu sau mới mở lời:
"Anh... nhớ nhầm rồi."
Anh ta cầm lấy muỗng, đưa bánh đến miệng tôi:
"Phó Thanh Sơn, thực ra em thích bánh kem nhiều sữa."
Anh ta ngây người, sắc mặt thoáng bàng hoàng, lập tức khoác áo:
"Vân Tưởng, anh đi mua lại."
"Em ở nhà đợi anh."
Bên ngoài tuyết rơi dày, nhiều tiệm đã đóng cửa.
Ba tiếng sau, anh ta mới trở về.
Tôi đang uống nước, bỗng bị một vòng tay siết chặt từ phía sau.
Giọng anh ta khàn khàn:
"Vân Tưởng, anh đã mua đúng vị em thích."
"Mau ăn đi."
Đôi mắt anh ta sáng lấp lánh, chờ mong nhìn tôi.
Tôi đặt cốc nước xuống, chậm rãi quay đầu, nhẹ giọng nói:
"Nhưng Phó Thanh Sơn, em không muốn ăn nữa."
Anh ta lúng túng cúi đầu nhìn chân tôi, vội tìm chủ đề khác
"Em vẫn chưa nói, chân em bị thương thế nào?"
Tôi thoát khỏi vòng tay anh ta, khóe mắt cong lên, nở nụ cười nhạt:
"Phó Thanh Sơn, hôm mời anh xem buổi diễn của em."
"Sân khấu sập, em bị biển quảng cáo đè lên."
Anh ta đột nhiên ngẩng lên, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của tôi.
So với vẻ kinh hoàng của anh ta, tôi bình tĩnh hơn nhiều.
Sắc mặt anh ta tái nhợt trong chớp mắt.
Trên bàn trà vẫn còn tấm vé mời ngày hôm đó.
Lúc đó, anh ta cầm nó giữa hai ngón tay, định nói gì đó, nhưng vừa thấy ngày diễn, anh ta cười nhạt rồi lập tức đổi giọng:
"Hôm đó anh bận, lịch mổ kín ngày."
Tôi buồn bã đến buổi biểu diễn, lặng lẽ ngồi trong phòng chờ.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới khán đài, lòng tôi như ngâm trong mật ngọt, vui mừng không thôi.
Anh ấy lén đến xem tôi biểu diễn.
Tôi đang định nhắn tin cho anh ta, sân khấu đột nhiên sập xuống.