Sư phụ ta cái gì cũng tốt - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sư phụ cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội bị mù mặt

Ta đã nghĩ người thích Tiểu sư muội, kết quả là trong ngày đại chiến đó, Tiểu sư muội vén tóc lên làm nũng, sư phụ lại không nhận ra.

Còn chỉ vào Tiểu sư muội hỏi ta: “Đây là ai?”

“Trong lòng ta mừng rỡ: “Sư phụ, người không thích muội ấy sao? Sao không nói sớm?”

1.

Ta là một nữ nhân rất độc ác.

Thật ra cũng không phải ngay từ đầu ta đã độc ác như vậy.

Ai bảo sư phụ đối với ai cũng tốt, chỉ đối với riêng ta lại có thái độ lạnh lùng.

Có thể là tại vì ta đã từng nhìn trộm người tắm rửa, lại còn hạ ba mươi sáu loại dược điều chế khác nhau, sư phụ không cả thèm liếc mắt ta một cái.

Người càng như vậy, ta càng vặn vẹo.

Hơn nữa, Tiểu sư muội mà người coi trọng lại là một đóa bạch liên hoa (1), giỏi nhất là giả vờ.

Ta bị bệnh, nàng cũng sẽ bị bệnh, sư phụ lại thức trắng đêm chăm sóc nàng.

Ta vất vả tìm được tiên thảo, nàng lại thừa dịp hành hiệp trượng nghĩa cứu một đứa trẻ

Kết quả thất bại, lại nguy hại đến tính mạng bản thân, sư phụ lại lấy tiên thảo của ta luyện thành đan dược cứu nàng.

Sau khi sư muội bị bệnh nặng mới khỏi tăng năm mươi năm công lực, còn già mồm nói láo.

“Tiên thảo của Hạ sư tỷ dược tính quá mạnh mẽ, thiếu chút nữa muội không qua khỏi, cũng may mà sư phụ vẫn luôn không từ bỏ ta.”

Haha, thật trà xanh, nắm tay của ta ngứa ngáy lắm rồi.

Kết quả của sự ngứa ngáy này chính là, ta đã đánh gãy ba cái xương sườn của tiểu sư muội, bị sư phụ nhốt vào vực sâu, diện bích tư quá (2)

Người gắn cho ta tội danh là: Bắt nạt đồng môn.

Trong chớp mắt, lòng ta còn nguội lạnh hơn cơm nguội vài phần.

Khi vừa mới tiến vào vực sâu, ta vô cùng khó thích nghi, mỗi ngày đều mong chờ sư phụ hết giận thả ta ra ngoài.

Chờ mãi chờ mãi không chờ được sư phụ, lại đợi được tin ma tộc đến quấy nhiễu.

Trong tình trạng hỗn loạn này, khi không có bia đỡ đạn vật hy sinh, sư phụ mới nhớ đến ta.

Ta, bởi vì hàng năm diệt trừ tình địch, đã luyện được một thân pháp thuật siêu phàm, khiến người khác phải nhìn lên.

Vì thế, ta được đặc xá.

Haha, thật đúng là vật đổi sao dời, thời tới cản không kịp mà.

2.

Ngày ta ra khỏi vực sâu, sư phụ tự mình tới đón.

Người mặc một chiếc áo bào trắng không nhiễm bụi trần, đoan trang tao nhã thanh chính, cả người giống như tuyết đầu mùa thanh tịnh.

Bảo sao năm đó ta nhất kiến chung tình với hắn.

Hồi ấy, khi mẹ ta vừa mất, ta không một xu dính túi lưu lạc trên đường, bị tú bà bắt vào thanh lâu.

Bọn họ ép ta phải tiếp khách, không chịu sẽ bị đánh.

Khi ta chạy trốn trên đường bị đánh như chó, thì sư phụ xuất hiện.

Người đã cứu ta, còn thu ta làm đồ đệ, đem ta về tông môn.

Ta thề phải lấy oán trả ơn, gả cho người!

Hiện giờ, sư phụ rũ mắt nhìn ta: “Hạ Lệ, bây giờ con đã biết lỗi chưa?”

Ta chảy nước miếng.

Nuốt câu “Ba năm không gặp sư phụ càng ngày càng đẹp, đồ nhi lại càng thích, càng thích” sửa thành “Biết lỗi rồi, biết lỗi rồi”

“Đồ nhi hiện giờ tâm như ni cô, thân như thái giám, cho dù sư phụ có cởi hết quần áo đứng trước mặt, con cũng bình tĩnh như không.”

“……”

“Nếu sư phụ không tin, có thể thử luôn bây giờ?”

Ta nhìn người với vẻ mặt chân thành.

Trước kia ta liếc mắt đưa tình với người, người sẽ phạt ta mười hai giờ nhìn vào ngọn nến, khiến cho ta tí nữa thì thành mắt gà chọi.

Ta tự tiến cử mình làm gối đầu, người liền phạt ta quỳ từ đường, đầu gối thiếu chút nữa bị hỏng mất.

Khi Tiểu sư muội chưa nhập môn, sư phụ cũng đã từng yêu thương ta

Người dạy ta biết đọc biết viết, dạy ta lễ nghi, còn nắm tay ta cầm bút vẽ theo bảng chữ mẫu.

Kiếm ta đeo là người tự mình tìm tài liệu để đúc.

Sau đó ta nổi lên sắc tâm, (3) lén nhìn người tắm rửa, viết thư tình ngốc nghếch cho người, người cũng không phạt nghiêm.

Nhưng kể từ khi sư muội đến đây, tất cả đều thay đổi.

Ta bị bệnh, nàng cũng bị bệnh, sư phụ sẽ cả đêm chăm sóc nàng

Ta cố gắng tu luyện đánh quái, nàng chỉ cần nhõng nhẽo làm nũng là có thể thấy được khuôn mặt tươi cười của sư phụ.

Hiện giờ ngóc đầu trở lại, ta thay đổi chiến lược

Không nói lảm nhảm linh tinh nữa.

Tiểu sư muội sắp ngã, ta đã lăn ra nằm thẳng cẳng.

Tiểu sư muội nếu nói ta bắt nạt người khác, ta lập tức rơi nước mắt, gào khóc còn lớn hơn nàng.

Đại sư huynh vui mừng vì ta đã lớn rồi.

Sư phụ thích người đứng đắn, ta liền dùng đầu ta để hiến kết bắt ma tộc.

Tiểu sư muội cũng tham chiến, nhưng kỹ năng của nàng toàn bộ đều nằm ở chỗ làm sao cho xinh đẹp như hoa, bị thương chỉ biết khóc.

 

 

_________

(1) Bạch Liên Hoa: Hoa sen trắng, ban đầu cụm từ này có nghĩa khá tích cực, ý là đóa hoa sen trắng không nhiễm những xấu xa phàm tục, kiểu gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn ấy. Nhưng sau này có vẻ nhiều người lẫn lộn bạch liên hoa với lục trà (tức trà xanh), biến thành nghĩa xấu là thảo mai, giả tạo ấy.

(2) Diện bích tư quá: Úp mặt vào tường để suy nghĩ về hành vi của bản thân, sám hối về những lỗi lầm mình đã gây ra.

(3) Sắc tâm: tâm tư không sạch sẽ, háo sắc ấy. :))

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo