Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đó tuy tuổi ta còn nhỏ, nhưng cũng biết thế nào là xấu thế nào là đẹp, một cậu bé xinh đẹp sạch sẽ như vậy ta lần đầu thấy.
Phía sau hắn còn có một thảm hoa trắng xinh đẹp, đi đến đâu là mọc ra đến đó.
Làm cho một cậu bé xinh đẹp lại càng tăng lên vẻ thần bí.
Khi đó ta còn chưa biết, lần đầu tiên gặp ai đó đã cảm thấy vui, được gọi là nhất kiến chung tình.
Sau này biết rồi thì lại không thể nói.
Bởi vì Trạch Hoa luôn luôn bắt nạt ta, ta cảm thấy hắn nhất định là không thích ta.
Nhưng ta đã kiêu ngạo còn già mồm, chỉ có một lần chủ động là ngày động phòng hoa chúc, ta mở miệng nói hắn có muốn ta giúp cởi quần áo hay không.
Hiện tại nghĩ lại thì thấy tâm tư của Trạch Hoa giống hệt ta, thử hết lần này tới lần khác, hai người kiêu ngạo thích lẫn nhau lại trở thành một loại tra tấn.
Nhưng nam tiên kia…
“Ngươi nói là Hỏa Kỳ Lân sao?
Trạch Hoa rốt cuộc bừng tỉnh, đột nhiên cười ra tiếng nói, “Nam tiên áo đỏ kia, là Hỏa Kỳ Lân tới tìm ta để trốn tránh.”
“Hỏa Kỳ Lân, là con chó nhỏ biết phun lửa đó sao?”
“Đúng vậy” hắn gật gật đầu, “Sau này ta lại sợ nó làm nàng bị thương nên đem nó đi Sơn Hải Giới, sau khi hóa hình thì hắn thường xuyên tới nhân gian chơi bời, bởi vì diện mạo xinh đẹp, ở nam phong quán ở nhân gian ôm không ít nữ khách.”
“Vì trốn nợ tình, mới đến đây nhờ cậy ta.”
“Hóa ra là hắn!” Ta kinh sợ vô cùng nhưng lại cũng cảm thấy hợp lý.
Chó nhỏ biết phun lửa kia từ nhỏ đã không hợp với ta, Trạch Hoa là chủ nhân của nó, nó là linh sủng của Trạch Hoa.
Sợ hãi ta mà ỷ lại Trạch Hoa là chuyện bình thường, tiểu động vật không phải là đều thích vuốt lông thích ăn ngon hay sao.
Nhưng mà, nhân gian, nam phong quán, nữ khách…
“Hỏa Kỳ Lân của chàng kia ở nhân gian thích mặc áo màu đỏ đậm, tên là Phong công tử, đàn tỳ bà rất hay?”
“Nàng đã gặp sao?”
Lúc này đến lượt hô hấp của ta cứng lại, ta phải nói thế nào với Trạch Hoa, ta cùng Hỏa Kỳ Lân kia đâu chỉ là gặp, ta còn là một trong đám nữ khách của hắn đó!
Đương nhiên là chưa làm qua cái gì, chủ yếu là thưởng thức tài hoa của hắn thôi.
Nhớ đến ta cùng với Hỏa Kỳ Lân lúc ở hạ giới đều là dùng khuôn mặt khác, ta mới linh hoạt nói, “Hỏa Kỳ Lân ở nhân gian hoa danh cực lớn, cho dù chúng ta ở sòng bạc cũng nghe thấy, chàng nên bảo nó trở về Sơn Hải Giới tu hành thật tốt, cứ tiếp tục như vậy thanh danh của chàng cũng không dễ nghe!”
Trạch Hoa như nghĩ lại gì đó, “Sau ngày ấy, ta đã phạt hắn trở lại trên đảo, sao chép “Dương Linh Chân Kinh”, chẳng lẽ vẫn còn nhẹ sao?”
“Đương nhiên rồi!” Ta thêm mắm dặm muối, “Không tuân thủ nam đức gì cả!”
Thế nàng cùng với Thủ Dương…”
“Thủ Dương thì làm sao, ta không thích hắn đâu” Ta trợn tròn hai mắt, “Tuổi tác của hắn còn có thể làm cha ta đó!”
Thủ Dương là hỗn độn trong Vô Tận Tỉnh, việc này ta cũng chưa kể cho ai nghe.
Thời trẻ hắn chỉ là một đồ ngốc chỉ biết cắn nuốt, sau lại để mẹ ta bắt được ném vào giếng, cả ngày cho hắn ăn ác linh, cho ăn nhiều quá hắn mới sinh ra cảm tình.
Ngàn năm sau từ trong giếng mới đi ra một thiếu niên, nói là muốn báo ân mẹ của ta.
Vào đêm trước đại hôn của ta, Thủ Dương nói với ta những cái đó, khi đó còn khiến cho ta kinh hãi, thiếu chút nữa cho rằng hắn muốn làm cha dượng của ta.
Ai ngờ hắn ấp a ấp úng nói cho ta, “Miểu Liên, ta thích Vân Thư.”
A, vậy thì không sao, hóa ra là tiểu dượng.
Nhưng đó đều là bí mật ta đã đồng ý giữ cho Thủ Dương, chỉ có thể nói cho Trạch Hoa, “Ta là người mạnh miệng, khẩu thị tâm phi, giả vờ không thèm để ý mà thật ra lại vô cùng để ý, ta thích chàng, khi còn nhỏ vừa gặp đã thích, trưởng thành rồi thì lấy cớ để gả cho chàng.”
“Thật ra giữa chúng ta đều không có ai cả, chỉ là chúng ta đã hiểu nhầm quá nhiều.”
“Ta biết” Người kia hơi hơi mỉm cười, “Ta cũng vậy, ta đã hiểu lầm nàng, nhưng ta lại yêu nàng nhiều hơn một chút.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc ta cúi đầu trước.”
Nói xong, người kia trực tiếp đè ta xuống giường, nghiêng người hôn lên ta, nhiệt độ cơ thể của hắn nóng bỏng, nhưng ta biết đó không phải là do tâm ma quấy phá.
Hắn nhẹ giọng nói, “Miểu Liên, nàng nói rất đúng, loại việc này vẫn là lưỡng tình tương duyệt làm mới thoải mái.”
Ta ôm hắn thật chặt, mệt đến mức không nói nên lời.
Trạch Hoa này mạnh mẽ quá…
(Hết)