Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đúng vào giờ Tý, mi mắt của Trạch Hoa cong cong, Miểu LIên uống hơi say, hắn duỗi tay đoạt lấy bầu rượu trách cứ nàng, “Không được uống nữa, ngày mai sẽ đau đầu.”
Chỉ nghe thấy bầu rượu “Cạch” một tiếng rơi lên mặt đất, tâm ma đúng lúc đó tìm tới.
Đột nhiên như vậy, không có chỗ trốn.
Trong chớp mắt kia, Trạch Hoa nhìn chằm chằm người con gái trước mắt, chỉ cảm thấy nàng dáng người thật đẹp mắt, trong cổ họng hắn khó thở, nhẹ nhàng cởi quần áo của nàng.
Một dục vọng từ đáy lòng phát ra không có cách nào áp chế, hắn muốn đè nàng ở dưới thân, nghe nàng ở bên tay hắn gọi tên hắn.
Hắn muốn bóp chặt cổ nàng, nghe nàng thở dốc nhìn nàng giãy giụa, ăn nàng sạch sẽ, trói chân trói tay nàng, khóa lại giấu đi, muốn nàng trong lòng trong mắt ngoài hắn ra không có ai khác.
Giết Thủ Dương! Giết tất cả những thứ nàng trân trọng! Khiến cho nàng chỉ để ý riêng hắn!
Trạch Hoa nghĩ như vậy, lại cũng thật sự làm như vậy.
Một tay hắn ôm vòng eo vừa nhỏ vừa mềm của nàng, một tay lại không tự chủ mà phủ lên cổ nàng, cả người Miểu Liên bị hắn đè trên bàn đá.
Hắn nhìn chằm chằm mắt môi cùng gương mặt đầy xuân sắc của nàng, trong mắt hết sức điên cuồng, hầu kết của Trạch Hoa động đậy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mạch đập trên cổ của Miểu Liên rất nhanh, giống như ngửi được máu nàng ngọt lành.
Bàn tay to của hắn cọ sát không tự chủ được mà bóp chặp, trong một chớp mắt hắn nghe thấy được giọng nói của bản thân hắn.
Hắn nói: “Giết Miểu Liên, giết nàng.”
“Giết nàng rồi, nàng chính là của ngươi.”
“Cả đời này nàng chỉ là vợ của ngươi thôi.”
“Giết nàng đi, Trạch Hoa.” Hắn lại nghe thấy chính mình đang cười, “Trạch Hoa, ngươi chính là nghĩ như vậy, ngươi muốn nàng là của ngươi, ngươi giết nàng thì nàng sẽ là của ngươi.”
Trạch Hoa dần dần thở hổn hển, cúi đầu cắn ở xương quai xanh của Miểu Liên, môi răng tràn ngập mùi tanh của máu, hắn lại vô cùng hưng phấn, muốn đòi thêm nữa.
Không đúng, không đúng, không đúng.
Miểu Liên kêu đau làm hắn hoàn toàn tình táo, hắn cảm thấy bản thân mình bị điên rồi, đầu óc đều là những thứ rối loạn xấu xí.
Có một ý thức khác ở trong thân thể của hắn đấu tranh với hắn, hắn im lặng đối mặt với nó, đôi mắt lại không rời khỏi Miểu Liên một khắc nào.
Lúc này Miểu Liên bỗng nhiên phản ứng, cũng không biết là sức lực từ đâu tới, một chân đá văng hắn ra.
Sau đó nàng vừa khép lại quần áo, vừa hoảng loạn nhảy đến nơi khác, sắc mặt như ánh nắng chiều, thở hổn hển nói với hắn.
Nàng kêu lên, “Trạch Hoa ngươi điên rồi, cái này…”
“Cái này phải có giá khác!”
“Ngươi muốn bao nhiêu?”
“Bắc Hoang Sơn!” - Trong mắt Miểu Liên lóe ra một tia sáng, “Được… được không?”
“Được, nàng muốn gì ta đều cho…”
Đột nhiên trong cổ họng tràn lên một mùi tanh ngọt, Trạch Hoa ngã xuống lòng ngực Miểu Liên.
10.
Ký ức đến đây, Trạch Hoa không cho ta nhìn nữa.
Đợi đến khi ta phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện sớm đã khóc nức nở, đầy nước mắt nước mũi.
“Cho nên hôm ấy chàng bị ngất xỉu cũng không phải là không muốn cùng với ta… mà là khi đó có tâm ma?”
“Đúng vậy!”
“Vậy vì sao chàng không nói cho ta biết?”
“Ta phải nói sao đây?” Hắn cúi đầu không dám nhìn ta, “Những tâm tư đó của ta, trần trụi như vậy, xấu xí như vậy, sao dám để cho nàng biết.”
“Huống chi nàng vốn không yêu ta, vì sao ta…”
“Làm sao chàng biết ta không yêu?” Ta giận dữ nâng mặt hắn lên, “Là chàng đã bày ra cái vẻ không thèm để ý tới ta trước. Từ nhỏ ta đã được cha mẹ và cô cô nâng niu mà lớn lên, muốn cái gì có cái đó, dù cho có thích ta cũng sẽ không mở miệng cầu xin một người không yêu ta tới yêu ta.”
“Huống chi, nếu ta không thích thì ta đã không gả cho chàng.”
“Nhưng ngày ấy không phải nàng nói gả cho ta là vì quyền lợi, vì Ma tộc hay sao?”
“Đó còn không phải bởi vì ngươi ở Giao Trì lôi lôi kéo kéo với một nam tiên hay sao! Nói là không thể hoan hảo với ta được!”
“Từ từ!” Hắn chau mày, “Ta khi nào lôi lôi kéo kéo với nam tiên?”
“Chính là nam tiên mặc bộ đồ màu đỏ ấy!”
Cảnh tượng ngày ấy rõ ràng trước mắt, hiện giờ nhắc tới ta vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Ta nghĩ từ nhỏ đến giờ, chỉ cần duỗi tay ra muốn là sẽ có, cho dù là ở toàn bộ lục giới đi một vòng, chỉ cần nghe đến tên ta đều phải gọi ta một tiếng nữ tôn.
Tính tình dĩ nhiên là phải kiêu ngạo hơn người khác rồi, mẹ của ta từ nhỏ đã dạy ta, dù là cái gì cũng không cần phải mở miệng ra tranh giành, thích thì trực tiếp đoạt lấy, chỉ có Trạch Hoa là ta không thể nào có được tâm tư tranh đoạt.
Đó là bởi vì người này cũng kiêu ngạo giống như ta, nếu hắn không thích thì dù cho có đoạt cũng không thể có được trái tim hắn.
Nhớ lại lần đầu nhìn thấy hắn, ta đang ngồi ở trên thân cây, cách thật xa liền thấy một công tử nhẹ nhàng.
Áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, tuy khuôn mặt có chút non nớt, lại khiến cho ta vừa nhìn thấy đã vui.
Cha ta dạy ta một câu thơ như thế nào nhỉ?
Nguyện cho người vĩnh viễn như trăng trên trời, đẹp đẽ ngàn đời không nhiễm bụi trần