Ta ly hôn với Thiên Đế đã ba nghìn năm - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Vào giờ nghỉ trưa, ta cùng với tạp dịch đang nằm dựa dưới tàng cây ngô đồng, nhìn đôi tay chúng ta dùng để làm lầu các, mọi người đều mệt đến mức không thở được. 

Có người hỏi ta: “Nữ tôn ngài thân phận lớn như vậy, vì sao cũng bị phái đến đây?”

Mặt già của ta đỏ lên, cũng không dám nói là vay tiền mà không trả tiền, không trả tiền lại còn vu oan. 

Chỉ đành mạnh mẽ mà từ trong lồng ngực trào ra một cỗ chính khí hình sao năm cánh màu đỏ, ta đáp: “Thân là nữ tôn, ta đương nhiên phải đến đặt mình vào vị trí của người khác để thể nghiệm và quan sát sự gian khổ và chua xót của những người lao động.”

“Từ quần chúng  mà hiểu được quần chúng đi, như vậy mới có thể xây dựng được một Thiên giới văn minh hài hòa, dân chủ giàu mạnh.”

Những tạp dịch kia cảm động đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa: “Nữ tôn, ngài thật quá vĩ đại!”

“Đâu có đâu có.” Ta khiêm tốn cúi đầu, “Thiên địa rộng lớn, quần chúng nhân dân chính là anh hùng.”

Ta vỗ vai các tạp dịch, thuận thế giúp Trạch Hoa vẽ cho bọn hắn một cái bánh lớn (6), ta nói: “Các vị tạp dịch, mọi người ở trong công việc nhất định không được có suy nghĩ tiêu cực như “Phạm vào sai lầm nhất thời thì cả đời không dám ngẩng đầu” đâu nhé!”

“Phải từ từ nâng cao nhận thức hành động để sửa chữa sai lầm, không gian để mọi người phi thăng vẫn là rất lớn, chỉ cần tích cực vì Thiên giới làm việc, nhất định sẽ thăng quan phát tài.”

“Chúng ta phải làm như thế nào đây?”

“Đương nhiên là không quên sơ tâm, nhớ kỹ sứ mệnh, cường hóa bản thân, bước đầu tiên này…”

Ánh mắt ta thâm thúy mà xa vời, một ngón tay chỉ lên trời cao, “bước đầu tiên này cần phải để ta nhìn thấy sự nhiệt tình của các vị, như vậy ta mới có thể giúp các ngươi nói với Trạch Hoa vài lời khen ngợi được.”

“Nhưng không phải là các ngươi đã hòa ly hay sao?”

“Chậc” Ta liếc mắt nhìn kẻ thiếu đòn kia, “Về tư thì hắn là chồng cũ, cũng là ca ca của ta, nhưng về công thì hắn là thượng cấp của ta đó.”

“Là thượng cấp mà ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.”

Nghe ta nói vậy, đám tạp dịch kia liền bước đi như bay, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhằm về phía công trường, chia nhau làm hết cả phần việc của ta. 

Nhìn hình ảnh mọi người bận rộn làm việc, ta rốt cuộc cũng vui mừng tươi cười. 

Chà, thật là một đám quần chúng tốt bụng lại khó chịu kiên cường. 

Bỗng nhiên, phía sau cây ngô đồng vang lên một tiếng vỗ tay.

“Miểu Liên, mấy trăm năm không gặp ngươi, mồm mép của ngươi lại tiến bộ không ít, sắp đuổi kịp Hoài Ngọc tôn thần rồi.”

Người nọ một thân áo giáp màu đen, mặt mày lạnh lùng, đứng ở bên cạnh cây ngô đồng vừa cao lớn vừa tráng lệ.

Cả người ta sửng sốt, cho đến khi người kia tươi cười với ta, ta mới kích động nhào vào lòng ngực hắn. 

“Thủ Dương!” Ta kinh hô, “Ngươi rốt cuộc đã từ Man Hoang trở lại!”

Người kia xoa xoa tóc ta, giọng nói vô cùng chiều chuộng, hắn hỏi: “Lại gặp rắc rối sao?”

“Ngươi xem!” Ta xòe bàn tay cho hắn xem, phía trên lòng bàn tay mọc đầy bọt nước vì phải vác gạch, ta lầm bẩm: “Đau lắm!”

“Ở chỗ ta có thuốc trị thương, lát nữa bảo người mang cho ngươi.” Thủ Dương mày nhăn lại, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của ta. 

Đang lúc ta đắm chìm ở trong niềm vui vì cố nhân trở về, bên tai lại có thêm một giọng nói. 

“Xem ra bản tôn là người thừa”

Ta nghe tiếng nhìn lại, liếc mắt một cái liền thấy Trạch Hoa đứng cách đó không xa. 

Cũng không biết hắn đứng bao lâu rồi, quanh thân hắn giống như là mùa đông rét buốt. 

Hắn giấu đi tay phải, lòng bàn tay trái cầm một bình sứ bạch ngọc không lớn, môi mỏng mím lại, ánh mắt ảm đạm. 

Ta nhìn vào bình sứ bạch ngọc kia, trái tim cảm động một chút. 

Chồng cũ này của ta cũng là một người mặt lạnh tim nóng, vẫn luôn luôn đối với ta rất tốt, cũng không uổng công ta từ nhỏ chơi với hắn nhiều năm như vậy. 

“Thiên Đế hôm nay thật là tốt bụng, còn đem thuốc tới cho ta.”

Ta nhảy nhót duỗi tay đến, trên mặt mỉm cười thân thiện, ai ngờ người kia khẽ mở miệng, chỉ cho ta hai chữ

“Nằm mơ!”

Nói xong liền đi qua người ta, rồi sau đó bước đến đứng giữa ta và Thủ Dương. 

Chỉ thấy hắn đưa cho Thủ Dương cái bình bạch ngọc, khuôn mặt lạnh lẽo nói với hắn: “Thủ Dương, công lao ngươi bình định Man Hoang không thể không có được, trên người nhất định là có không ít vết thương, thuốc trị thương này rất có hiệu quả, hãy dùng đi!”

“Nếu không đủ thì tìm ta”

Nói thật, Trạch Hoa và Thủ Dương cao bằng nhau, một người thanh lãnh cao ngạo giống như là bông hoa cao lãnh đứng trên đỉnh núi, mà một người khác lại là loại hồn nhiên thiên thành khí thế nghiêm nghị. 

Hai người này đối mắt, người nào người nấy dáng người đĩnh bạt, nói không đẹp mắt là giả. 

 

Một màn này khiến cho ta bỗng nhiên nhớ tới tiểu thuyết mới đọc được tháng trước tên là “Thiên Đế ở trên: Tướng quân giận dữ trốn ở đâu?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo