Ta ly hôn với Thiên Đế đã ba nghìn năm - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta thấy Trạch Hoa gợi lên khóe miệng, rút tay áo từ lòng bàn tay của ta ra, “Bảo nàng đọc sách, nàng lại chỉ ham chơi.”

“Ngoan, nàng có biết câu tiếp theo của câu vợ chồng vốn là chim cùng rừng là gì không?”

“Cái gì?”

Hắn chậm rãi cúi người xuống, âm thanh châm chọc, “Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi tai họa đến từng người bay.”

Rồi sau đó, hắn lại hướng về phía ta mở ra bàn tay, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Miểu Liên, nàng muốn giao thần tức hay là làm cu li?”

Không thể làm cu li.

Ta ở Bắc Hoang Sơn trốn tránh hai tháng, cuối cùng vẫn bị Trạch Hoa dẫn về Thiên Giới. 

Hắn quăng ta ngã lên giường, không nói hai lời đứng ở trước giường bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng. 

Hắn nói: “Không phải là nàng dùng thần tức gán nợ sao, cách dùng hãy để ta định đoạt.”

A, làm việc của kẻ ác có tiền. 

Còn không phải là dùng tiền tài để khống chế người khác sao, ta còn thà chết không chịu…

“Trạch Hoa, trước kia ngươi cũng có sáu khối cơ bụng sao?” Ta nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào bên dưới bờ vai rộng của hắn.

Dáng người này, ta cho rằng Trạch Hoa là nam nhân chất lượng đỉnh cao nhất của Thần Giới này. 

Có vẻ như ánh mắt của ta quá mức rõ ràng, Trạch Hoa ho nhẹ một tiếng sửa lại cho đúng, “Là tám khối.”

“Đồ vật tốt như vậy, sao ngươi không sớm lấy ra chia sẻ!”

“Sớm cởi hết cho ngươi xem, ngươi sẽ không hòa ly với ta hay sao?”

Bỗng nhiên thần sắc của hắn thay đổi, trong đôi mắt bốc cháy lên ngọn lửa, bắt đầu duỗi tay phác họa mặt mày của ta. 

Trong chớp mắt kia, trái tim ta muốn nhảy ra tận phía chân trời, không phải chứ, người này không phải thật sự muốn tới đó chứ!

“Ta ta ta không thích ngươi!” Vừa lúc môi hắn sắp chạm vào cổ của ta, ta kêu to thành tiếng. 

“Ta biết”

“Ngươi ngươi ngươi cũng không thích ta!” Ta vội vàng đẩy hắn ra, “Việc này phải lưỡng tình tương duyệt mới được, ta tuy rằng thích xem nhưng không thích làm đâu!”

Chỉ là xem đến nghiện thôi…

Nghe vậy, đầu ngón tay của người kia đầu tiên là dừng lại, sau đó lại thật cẩn thận mà bỏ xuống. 

“Ta biết rồi.”

Sau khi nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, hắn mới đứng thẳng lên, lập tức liền trở lại bộ dáng văn nhã tự phụ. 

Nhìn hắn lại mặc quần áo gọn gàng, ta mới nhẹ nhàng thở ra, ta nói: 

“Làm cu li, nhất định phải làm cu li.”

“Không giao thần tức, ta làm cu li, làm gì cũng được!”

“Tùy nàng.” Người kia lạnh lùng liếc mắt ta một cái, chỉ để lại một bóng dáng màu trắng bạc. 

Lúc đi, hắn còn nói: “Miểu Liên, Man Hoang hiện giờ đã phồn vinh, không còn mấy ngày nữa Thủ Dương sẽ trở lại đúng không.”

“Chắc là vậy.” Ta ngơ ngác, “Ngươi muốn tìm hắn sao?”

“Không, chỉ là hỏi một chút thôi.”

Không biết thế nào, khi thân ảnh kia hoàn toàn biến mất trước mắt ta, ta lại nhìn thấy vài phần cô đơn. 

Người này chẳng lẽ là… lại coi trọng Thủ Dương?

4.

 Ngày Thủ Dương trở về, ta đã ở Quần Tiên Các phía Bắc Dao Trì vác gạch được sáu ngày. 

Quần Tiên Các này cứ xem tên mà đoán nghĩa, chính là lầu các mà các thần tiên ở, vốn dĩ ngày hôm ấy Trạch Hoa tiêu sái rời đi, ta cho là đúng như hắn nói, việc làm cu li này là tùy ý của ta. 

Tùy ý của ta tất nhiên là không cần phải trả, ai ngờ hắn chân trước vừa mới đi thì sau lưng đã bảo người đưa cho ta một tội thư có đóng dấu thiên địa, trong đó hạch tội của ta. 

Trong đó nói, ta thân là nữ tôn mà cả ngày ăn nhậu chơi bời, làm hỏng tập tục của tiên giới, hay mượn tiền bạc còn vu oan hãm hại, phạt ta phải xây dựng Thiên giới. 

Việc xây dựng chính là vác gạch, vác gạch còn không phải là làm cu li hay sao?

Trong tội thư hắn còn viết: “Ta cùng Miểu Liên là thanh mai trúc mã, tình như huynh muội, mà nay bên cạnh nàng không có họ hàng gần, trưởng huynh như cha, có thể thay mặt để quản giáo.”

Cuối cùng còn không quên thêm một câu: “Một lầu các tính mười vạn kim, lợi tức tính sau.”

Nhìn văn phong này rất quen, rõ ràng chính là trần trụi trả thù!

Ta nợ hắn năm mươi vạn kim, mà nay cần phải xây dựng năm cái lầu các. 

Xây dựng thiên giới từ trước tới này là những tiên tử phạm vào những sai sót nhỏ bị phạt, mà nay hắn bắt ta đường đường là nữ tôn lại phải ngang hàng với bọn họ, cái này khiến cho ta vứt mặt già này đi đâu!

Nhưng mà thiếu người làm, nên ta đành phải tuyệt vọng mà đến gặp tạp dịch

 

Có lẽ là ông trời cũng cảm thấy thương xót ta, lại làm cho ta nhận được một vụ làm ăn lớn. 

Nghe nói có một thượng tiên tên là Phức Dao, mấy ngày nữa sẽ lịch kiếp từ hạ giới trở về. Bởi vì thân vận có hơi đặc biệt một chút, Thiên giới sẽ làm cho nàng một viện rất lớn, mà viện ấy không có dưới bảy cái lầu các. 

 

Ta nghĩ việc này được, một đường từ đầu tới cuối như thế này, ta đỡ phải đi khắp nơi để làm việc. 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo