Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí bỗng nhiên thật im ắng, đến mức ta có thể nghe thấy hơi thở của Trạch Hoa.
Thật lâu sau hắn cố hết sức hỏi ta, “Nếu, nếu châu thoa và Cửu Tiết Tiên cùng rơi vào hồ, nàng vớt cái nào?”
Hắn nói chuyện trắc trở, ánh mắt kiên định, ta nheo mắt lại nói cho hắn nghe: “Vớt roi!”
“Thật sao?” Hắn bỗng nhiên cười một chút, sau đó lại nói: “Nàng thích Cửu Tiết Tiên hơn đúng không?”
“Không đúng!” Ta lắc đầu nói cho hắn, “Bởi vì Cửu Tiết Tiên đắt hơn.”
“Nàng…”
Người kia đột nhiên cười nhạo phát ra một tiếng thở dài thật dài, sau đó liếm đôi môi khô khốc, nói với ta: “Miểu Liên, nàng về sau đừng thân cận với Thủ Dương như thế được không?”
“Cách xa hắn một chút, được không?”
“Cái này… kỳ thật. Aizzz!”
Đúng lúc ta do dự muốn nói rõ, thế mà người nọ bùm một tiếng nằm liệt trên bàn, đã sớm bất tỉnh nhân sự.
Ta trợn tròn mắt, lao lực vác hắn trên vai.
Lúc lôi kéo, lại ngoài ý muốn phát hiện ra mười ngón tay của Trạch Hoa cũng có không ít vết phồng lớn, bám vào một tầng vết chai nơi hổ khẩu rất rõ ràng.
Chẳng lẽ Trạch Hoa này cũng chạy tới Quần Tiên Các để vác gạch?
6.
Ta và Trạch Hoa ở Bắc Hoang Sơn một đêm, hắn ngủ rất thành thật, cũng không ngáy, an an tĩnh tĩnh ngã vào đệm chăn, sạch sẽ như một hồ nước trong.
Mũi cao đầy đủ, lông mi từng cọng rõ ràng, ta chống cằm ngồi ở mép giường quan sát hắn, cảm thấy Trạch Hoa không nói lời nào thật là cảnh đẹp ý vui, không giống như lúc hắn thanh tỉnh, mười câu thì chín câu là cười nhạo ta, khiến ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nghe tiếng thở của hắn đều đều, ta duỗi người xoay người đến phòng khách.
Rốt cuộc là trai chưa cưới nữ chưa gả, ở cùng một phòng không tốt.
Ngày hôm sau vừa mở mắt, ta liền nghe tiếng mấy con chim sơn ca ta nuôi đang ríu rít ở nóc nhà.
Đẩy cửa ra lại thấy Trạch Hoa đứng đó, tay nâng lên không biết co hay duỗi.
Ta hỏi: “Muốn gõ cửa sao?”
“Ừ” Hắn gật gật đầu, “Vừa định gõ cửa thì nàng mở cửa.”
Nói linh tinh, tư thế kia rõ ràng là đang do dự.
Ta nhún nhún vai vòng qua hắn, đi dọn dẹp tàn cục ở Hồ Tâm Tiểu Trúc, người kia thấy thế liền đi theo ta phía sau.
“Cái kia…” Trạch Hoa ấp úng.
“Cái gì?”
“Tay của ta” Hắn chậm chạp trước mặt ta nói, “Nàng giúp ta băng bó sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Tuy không biết vì sao mà hắn bị thương, nhưng nếu ta nhìn thấy thì không thể để yên được.
Vừa vặn khi tới thuận tay cầm bình thuốc, đêm qua trực tiếp băng bó cho hắn.
Nhớ tới mấy ngày trước Trạch Hoa đã dùng thần tức trị thương cho ta, như vậy coi như cũng trưởng thành.
Nhìn Trạch Hoa cả người không được tự nhiên, ta duỗi duỗi tay vỗ bờ vai của hắn trấn an: “Làm sao, đừng cảm thấy xấu hổ.”
“Ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, chúng ta không ai nợ ai.”
“Cái gì?”
Cặp mày của người kia nhíu lại, sau đó là im lặng.
“Ta không nói sai chứ” Trong lòng ta hơi hơi run.
Nhớ rõ lần trước nhìn thấy vẻ mặt này của Trạch Hoa, đó là trước khi thành hôn một tháng ta chạy tới Liên Nhân Quán ở nhân giới, nghe công tử đầu bảng đánh đàn tì bà.
Hắn ở cửa nhìn thấy ta cũng như thế này, sắc mặt âm trầm, một lúc lâu không nói câu nào cũng không nhượng bộ.
Mà ta ở dưới khí háp cường đại này của hắn đã quên mất không hỏi, vì sao hắn cũng xuất hiện ở đó.
Đến giờ nghĩ lại ta cũng biết đáp án rồi.
“Miểu Liên” Một tiếng gọi của Trạch Hoa lôi ta ra khỏi ký ức.
Hắn ép cho âm thanh xuống rất nhỏ, cả người nhìn qua có vẻ mất tinh thần, ta nghe hắn cười khẽ hỏi ta: “Ngươi với Thủ Dương cũng thanh bạch như vậy sao?”
“Cái này… từ từ!”
Ta nhìn Trạch Hoa có vẻ như lại muốn phất tay áo rời đi, vì tránh cho tình huống hôm qua xảy ra, ta lại bước chân lên kéo hắn lại.
Không được nói nửa chừng không giải thích gì đã đi, sau đó lại để lại một mình ta như lọt vào trong sương mù không biết gì cả.
Nhưng không nghĩ tới, ta dùng sức quá mạnh, sức của Trạch Hoa cũng lớn.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, áo của Trạch Hoa bị rách từ cổ rách xuống, rách sâu thêm chút nữa là tôi có thể nhìn thấy hết cảnh xuân của hắn rồi.
“Ngươi ngươi ngươi.” Ta sợ tới mức nói lắp, đầu óc không biết nghĩ làm sao, lại buột miệng thốt ra: “Ngươi ngươi ngươi trắng quá!”
“Miểu Liên! Đừng!”
Mặt chữ còn chưa kịp nói, chỉ nghe thấy trên cầu truyền đến một tiếng hét chói tai.
Đó là tiếng của mẹ nuôi.
Không chỉ có mẹ nuôi của ta, còn có cha mẹ ta, cùng với cha của Trạch Hoa.
Bọn họ đem theo bao lớn bao nhỏ đựng đồ vật đứng cách đó không xa, bốn đôi mắt nóng rực, cách chỗ ta và Trạch Hoa non nửa cái hồ nước hai bên nhìn nhau.
Thời khắc kia, thời gian như lắng đọng.
Ta chỉ nghe tiếng mẹ nuôi của ta yếu ớt mà nói: “Thật… xin lỗi, đi nhầm.”
Ta và Trạch Hoa: “...”
“Làm sao bây giờ?”
Nhìn bóng dáng bốn người đi xa, ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, ai ngờ người kia chỉ bình tĩnh mà chỉnh lại quần áo, biểu tình rất bình tĩnh.
Hắn nói: “Chúng ta cũng đã thành thân rồi, có gì mà thấy không tự nhiên.”
“Nhưng chúng ta chỉ có ba năm.”
“Ba năm thì không tính hay sao?" Hắn bỗng xoay người, thật lâu sau thì giống như là rất mệt mỏi, khẽ thở dài: “Trở về đi!”
Sau khi Trạch Hoa rời đi, bên tai ta vẫn luôn vang vọng câu nói kia, “Ba năm thì không tính hay sao?”