Ta ly hôn với Thiên Đế đã ba nghìn năm - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Không tính sao?

Thật ra cũng không tính là gì!

Nghĩ lại ngày ta và Trạch Hoa đính hôn, người lớn hai nhà hiếm khi ngồi chung một chỗ, ngay cả mẹ ta cùng cha hắn cũng hiếm khi mà không mỉa mai nhau. 

Bọn họ hỏi ta: “Miểu Liên, ngươi có ghét Trạch Hoa không?”

Ta quyết đoán lắc đầu.

Tuy Trạch Hoa luôn trêu tức ta, nhưng mỗi lần ta gặp nguy cấp, đều là hắn giúp ta.

Giống như ba vết sẹo ở sau lưng hắn, chính là khi ta tu luyện trêu chọc Cự Hùng, hắn giúp ta thu thập cục diện mới bị thương. 

Cãi nhau đánh nhau ồn ào ầm ĩ, nhưng nhất định là không có chán ghét. 

Chúng ta là bạn tốt nhất của nhau, điều này ta chắc chắn. 

Sau khi thấy phản ứng của ta, bọn họ lại hỏi Trạch Hoa: “Còn ngươi?”

“Không ghét.” Khi nói lời này hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt vô cùng kiên định. 

“Vậy các ngươi có nguyện ý kết làm quan hệ thông gia không?”

“Có thể được!”

“Đều được.”

Cứ như thế, ta với Trạch Hoa cực kỳ qua loa mà trở thành người một nhà. 

Lúc đó tuổi của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, cũng biết rõ có đôi khi hôn nhân không phải hoàn toàn mà dựa vào tình yêu nữa. 

Thế nhân đều nói cha mẹ của chúng ta một đời một kiếp một đôi người.

Không nghĩ tới bọn họ làm gì có ai không phải là những người có quyền thế có phú quý.

Thần với con gái của Thiên Đế

Tu La Vương cùng với Ma Quân

Thân thế của mỗi người đều cao không thể với. 

Bọn họ đơn giản là người may mắn nhất trong thế giới vô biên này, hai người đã có thân phận môn đăng hộ đối lại vừa hay lưỡng tình tương duyệt. 

Nếu như là người bình phàm thì cũng như vậy.

Nhưng ta với Trạch Hoa thì không phải như thế, chúng ta sinh ra ở thời bình, tổ tiên thay chúng ta che mưa chắn gió mở ra một con đường rộng mở thênh thang. 

Không có chiến sự, lại cần củng cố quyền lợi. 

Bởi vậy liền có nhân duyên giữa công chúa Ma tộc và Thiên Đế.

Ta nghĩ, ta hiểu Trạch Hoa tận gốc rễ, ta hiểu phẩm tính của hắn, tương kính như tân hay đánh đánh giết giết cả đời cũng không có gì không tốt. 

Hắn rất thích hợp, gả cho hắn cũng giảm bớt rất nhiều phiền toái, ta nghĩ là hắn cũng nghĩ giống ta. 

Lại không biết nếu không phải lưỡng tình tương duyệt, mặc dù là từ nhỏ đến lớn làm bạn bè cũng có ngày không thể ở chung được với nhau. 

Trạch Hoa càng ngày càng trầm mặc ít lời, sau khi thành thân hắn thậm chí không có cách nào ở chung cùng với ta giống như trước. 

Trong khách khí lại lộ ra sự vô thố, cẩn thận lại khẩn trương.

Lý do ta hòa ly với hắn thứ nhất là vì nam tiên kia, thứ hai là ta không muốn đánh mất một người bạn như hắn. 

Quan trọng nhất là khi đó Trạch Hoa đã ngồi ổn vị trí Thiên Đế, Ma tộc cũng mượn lực lượng của Thiên giới hoàn toàn thu phục được Yêu tộc. 

Hôn nhân của chúng ta đã mất giá trị, tự nhiên là dễ hội hợp dễ chia ly. 

Cho nên ba năm đó thật sự không tính là cái gì. 

Sau khi trở lại tẩm điện, ta đột nhiên thấy cha mẹ ta đã ở đây chờ đã lâu. 

Mẹ ta mặc một bộ quần áo màu xanh ngọc, nằm dựa trên trường kỷ. 

Thấy ta tới mí mắt của người cũng lười nâng lên, khóe miệng cong lên xấu xa, lười biếng hỏi: “Tiểu Liên nhi, con cùng chồng cũ muốn nối lại tình xưa hay sao?”

“Không phải, là hiểu lầm thôi!”

“À” Nàng cũng không hỏi nhiều, tiện tay lấy từ trong ngực ra một túi hạt giống, “Sinh nhật vui vẻ.”

“Mẹ, hạt giống gì đây?”

“Mẫu đơn.”

Mẹ ta đứng dậy vẻ mặt kiêu ngạo, chỉ vào cha ta nói: “Cha con nói mẫu đơn phú quý, là vương trong các loài hoa.”

“Tiền tài là vật ngoài thân, hoa này đẹp, có thể coi coi là cát tường.”

Ta xấu hổ mà cười, mẹ ơi, hiện tại con không muốn cát tường, chỉ muốn tiền thôi. 

 

Huống chi thời buổi này ai còn làm nông nghiệp nữa chứ!

Cha ta ở bên cạnh ấm áp dịu dàng nhìn mẹ ta, sau mấy đợt vân du, sắc mặt của người đã không còn tái nhợt nữa, lúc này lại hơi hồng hào một chút. 

Ta yên lặng trong lòng thở phào một hơi, xem ra sức khỏe của cha đã tốt rồi.

“Lần này cha mẹ về bao lâu?”

“Ngày mai lại đi.” Cha ta ôn nhu cười, “Lần này trở về là vì sinh nhật của con, trước đây hàng năm không quên, năm nay tất nhiên là cũng thế.”

“Chỉ là không ngời lại làm lỡ chuyện tốt của con và thằng nhóc Trạch Hoa kia” Mẹ của ta vẻ mặt thản nhiên, “Từ nhỏ mẹ đã cảm thấy Trạch Hoa kia thích con, vốn tưởng là xấu hổ vài năm thôi sẽ có thể cả đời ân ái, ai ngờ…”

Nàng bỗng nhiên chuyển chủ đề, “Các con vì sao lại ly hôn?”

“Ba ngàn năm” Ta bị câu hỏi này của mẹ làm cho cười trong tức giận: “Mẹ, ba ngàn năm trước sao mẹ không hỏi?”

“Khi đó chỉ lo chuyện của cha con.” Nàng mặt dày vô sỉ ngồi xuống bên cạnh cha ta. “Hiện tại được rồi, cha con bị phản phệ nay sức khỏe đã ổn định lại rồi, hiện tại rảnh rỗi nên hỏi con.”

 

“Rốt cuộc vì sao mà ly hôn?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo