TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 110

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Đời này, Tiêu Lâm chưa từng biết dỗ dành nữ tử khóc lóc, trong đầu lập tức trở nên trống rỗng.

Mãi đến khi những giọt nước mắt chầm chậm khô đi, nỗi chua xót tan ra, Thôi Lan Nhân mới thu lại nỗi xúc động, lấy lòng bàn tay lau sạch hàng lệ, nhìn rõ người trước mặt.

Hắn vẫn chăm chú dõi theo, ánh mắt khẩn trương như đối mặt đại địch, bộ dạng ấy khiến Thôi Lan Nhân không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.

"Thiếp không ngờ, Trưởng công tử lại vì chuyện này mà cúi đầu xin lỗi." Thôi Lan Nhân mỉm cười, cảm khái nói:
"Thiếp từng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa từng có ai vì thiếp mà đặc biệt nói một tiếng xin lỗi."

Dù là năm xưa ở Bạch Mông Thành, làm một cô nhi lưu lạc, bị gia nhân ghét bỏ xua đuổi, chịu oan khuất vu cáo, hứng chịu nhục mạ hay bị tra hỏi vô cớ...

Những người đứng trên cao ấy, luôn có vô vàn lý do để không cần xin lỗi.
Hoặc cũng chẳng cần lý do, chỉ bởi vì họ nắm quyền trong tay.

Quan đối với dân, cha mẹ đối với con cái.
Dù có sai, cũng chẳng bao giờ nhận sai.

Từ nhỏ đến lớn, Thôi Lan Nhân cũng từng chịu nhiều tủi thân, nhưng chưa từng ôm hy vọng xa vời rằng sẽ có ai đó xin lỗi mình.
Bởi vậy, nàng cũng đã quen tự mình an ủi chính mình.

"Thật ra, phu quân cũng không cần phải bận lòng."

Thôi Lan Nhân rộng lượng nói:
"Bởi vì nụ hôn kia, thiếp thực lòng không có cảm giác gì, không tính là bị mạo phạm."

Nàng nói thẳng ra sự thật.

Đối với Thôi Lan Nhân, chuyện hôn môi với Tiêu Lâm, chẳng qua chỉ như hai miếng thịt chạm vào nhau, tựa như lòng bàn tay lướt qua lòng bàn tay, dù là người xa lạ, khi chen lấn giữa chốn đông người cũng có thể vô tình va chạm, huống chi hắn còn là phu quân của nàng.

Đã lựa chọn gả cho người, Thôi Lan Nhân vốn cũng không câu nệ chuyện phải thủ thân như ngọc, bởi trong mắt nàng, những lời lẽ ấy chỉ là sự gò bó vô lý.
Thân thể này cũng chẳng quý giá đến mức bị chạm vào một chút liền thành lỗi lầm.

Chuyện trong thoại bản đều nói, phu thê ân ái thuận theo lẽ tự nhiên, thấu hiểu đạo lý vạn vật, há lại không phải thuận lý mà hành sao?

Thôi Lan Nhân giải thích rõ ràng, tự thấy giữa hai người đã không còn hiểu lầm hay khúc mắc gì, bèn yên tâm cúi đầu thưởng thức mỹ vị trong tay.
Nàng cắn vỡ lớp đường giòn, "rắc" một tiếng giòn tan.

Tim Tiêu Lâm cũng co rút lại.
Tựa như có thứ gì trong lòng hắn, cũng theo tiếng vỡ ấy mà tan nát.

Thôi Lan Nhân nói nàng không có cảm giác, vậy mà lời đó chẳng hề khiến hắn dễ chịu hơn.
Ngược lại, ngọn lửa nóng bừng bốc lên, thiêu đốt tâm can.

Chẳng lẽ vì giữa hai người không phải mối tình tương tư, nên nàng mới không có cảm giác?
Nhưng nếu nói vậy, tại sao nơi lồng ngực hắn lại đập loạn không thôi?

Thật không công bằng.
Tiêu Lâm âm thầm oán thầm trong lòng.

Vạn vật tương sinh tương tác, sao có thể có chuyện cánh hoa chạm vào mặt nước mà không lưu lại gợn sóng, còn chính mình thì chẳng vương lấy chút gì?

Song lý trí lại lạnh lùng nhắc nhở hắn:
Tình cảm trên đời vốn không thể ép buộc hồi đáp.
Một kẻ đơn phương thì tất nhiên sẽ nhận lại vô tình, vô tâm.

Thôi Lan Nhân mở miệng cắn tiếp viên kẹo hồ lô.

Hàm răng nhỏ trắng như lưỡi dao bén, xuyên qua lớp đường hổ phách, lớp vỏ đỏ thắm, lớp thịt quả xanh trắng bên trong, từng tầng từng tầng bị phá vỡ.
Đôi môi mềm mại của nàng vương đầy vụn đường, trái thịt sơn tra bị nghiền nát dưới kẽ răng, vị chua, vị ngọt, như một tầng sương mỏng nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo