TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 111

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ánh mắt Tiêu Lâm không rời khỏi đôi môi nàng đang khẽ nhúc nhích, cổ họng khô khốc, nước bọt trong miệng cũng vô thức tràn ra.

Hắn tưởng như mình chính là vụn đường bị nàng liếm lấy, cũng là trái sơn tra bị nàng nghiền nát.
Chiếc lưỡi mềm mại kia sẽ dày vò thân thể hắn, còn hàm răng sắc nhọn ấy sẽ nhai nát linh hồn hắn, khiến hắn nát bấy tan hoang.

Mà sau đó, hắn sẽ đạt được một thứ khoái cảm khó mà diễn tả thành lời.



Khi Thôi Lan Nhân ăn xong xâu kẹo hồ lô, chiếc xe trâu cũng từ từ lăn bánh vào Tiêu viên.

Còn hai khắc nữa mới tới giờ Hợi sơ, Tiêu Lâm đã thay một bộ trường bào mới, đến thỉnh an Đại nương Vương cùng Lão thái công, rồi theo lệ, lưu lại ở viện của Lão thái công một hồi lâu, đàm luận về việc chính sự vừa cùng Vương công trao đổi.

Phan Thị trung lần này đề xuất cải tổ Thái học, chủ trương thu nạp rộng rãi nhân tài hiếu học khắp các châu quận, lấy con em hàn môn, thứ dân làm chính. Lão ta rằng:
"Ngọc quý chìm nơi biển cả, há có thể không nhặt?"

Thời cuộc đang hỗn loạn, quyền quý thế tộc lũng đoạn triều đình, học tử trong Thái học cũng phần nhiều chỉ là kẻ bất tài vô dụng, lấy cớ học hành để né tránh phu dịch.

Thái học đã lâu suy vi, gần như hữu danh vô thực.

Lần này, Phan Thị trung muốn đại chấn chỉnh đốn, động chạm trực tiếp vào quyền lực của các thế tộc. Bởi thế, dù là họ Vương hay họ Tiêu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

"... Phan Thị trung tuy là kẻ ham danh trục lợi, nhưng lại rất giỏi nắm bắt lòng người. Dưới tay lão ta, nhà họ Viên mấy lần cứu tế thiên tai đều chu toàn, được lòng dân chúng. Lần này, lão ta lại phất cao ngọn cờ 'cho hàn môn nhập sĩ', người dân bình thường dẫu chẳng hiểu sâu xa, cũng sẽ mù quáng đi theo."

Tiêu Lâm chậm rãi nói:
"Thánh nhân đang mong vẫy vùng tay chân, chỉ tiếc đám con cháu thế tộc tốt xấu lẫn lộn, khó tìm được người tài. Phan Thị trung lần này ra tay, chính là giúp Thánh nhân giải ưu. Chỉ là Thánh nhân còn lưỡng lự bởi vì khó giữ cân bằng. Thế nhưng, thế nước đã thành, như dòng lũ phải thuận theo mà khai thông, chẳng thể ngăn chặn. Tôn nhi cho rằng, việc lập lại Thái học là cần thiết, nhưng tuyệt đối không thể để cho Phan Thị trung đứng đầu."

"Ngươi nghĩ vậy, lại đúng rơi vào lòng bàn tay của Phan Thị trung."
Lão thái công Tiêu vừa nói vừa cầm cây kéo đồng sắc bén, tỉ mỉ tỉa tót những cành tùng non trong chậu.

"Chẳng lẽ lão ta không biết, thế tộc ta lấy gia học truyền thừa, là điều bọn con em hàn môn tuyệt đối không thể vươn tới? Lão ta muốn chúng ta nuôi dưỡng nhân tài cho lão, đợi khi những nhánh mới mọc rễ bén chồi, thì việc chặt bỏ cành già như chúng ta chẳng khác nào trở bàn tay."

"Cành già khô mục, cành non tươi tốt, vốn là lẽ thường của trời đất."

"Choang!"
Lão thái công buông mạnh kéo xuống bàn đá, ánh mắt như dao nhìn thẳng vào Tiêu Lâm:
"Ngươi cũng đồng tình với quan điểm của Phan Nhân Hội?"

Vừa rồi câu nói của Tiêu Lâm thiên về "thuận vật chi tính", một chủ trương của Huyền học, vốn không phải điều nhà họ Tiêu tán đồng.

Phan Thị trung tuy xuất thân hàn môn, nhưng rất thạo Tam Huyền chi lễ, thường cố ý đan xen lý lẽ sắc bén vào thuyết pháp của mình, khiến người nghe dễ sinh mơ hồ.

"Ngươi hãy nói thẳng, suy nghĩ của ngươi ra sao?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo