TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 113

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lý trí nói với hắn, nên sớm bóp chết cái ý niệm này trong trứng nước, tuyệt không để nó bén rễ sâu trong tâm.

Nhưng nếu thực sự có thể dễ dàng như xé một trang giấy, thì trên đời đã chẳng có hai chữ "chấp niệm".

Tiêu Lâm đứng dậy, đi tới giá sách đặt ở góc tường.

Ánh sáng rạng đông rọi qua ô cửa gác, bên ngoài vẳng lại tiếng tạt nước quét sân, lấn át âm thanh lật giở sách mỏng nhẹ trong viện.

Trước khi thành thân, quản sự từng đưa tới cho hắn hơn chục quyển sách quý hiếm trên thị trường. Khi ấy hắn hờ hững ném vào giá sách, để mặc cho bụi bặm phủ kín tới tận hôm nay.

Hắn đã quá tự phụ, cũng quá xem nhẹ chuyện này.

Nhưng thế gian này, phần lớn sự vật đều có thể thông hiểu qua việc đọc sách.

Từ binh pháp quốc sách đến cầm kỳ thi họa, từ kỹ thuật mộc nghệ đến mưu lược chiến thuật, tất thảy đều nhờ hậu thế chép lại, truyền thừa kinh nghiệm của tiền nhân.

Vậy thì, chuyện nam nữ cũng chẳng phải ngoại lệ.

Tiêu Lâm mặt mày nghiêm túc, tựa như đang nghiên cứu binh thư, cúi đầu cẩn thận nghiền ngẫm.

Dù hắn chẳng hề có ý định làm gì với Thôi Lan Nhân, nhưng rốt cuộc vẫn không thể để nàng tiếp tục ảnh hưởng đến mình.

Tiêu Lâm cũng không muốn thừa nhận rằng, ngay khi bản thân bị nàng làm rối loạn đến mức giấc mơ cũng trở nên hỗn độn, thì Thôi Lan Nhân vẫn như một tay lão luyện, bình thản đối mặt với mọi chuyện.

Hắn lật xem mười mấy quyển sách, càng xem mày càng nhíu chặt. Những cuốn này chỉ dạy người ta về tư thế, động tác: nào là nam trên nữ dưới, nữ trên nam dưới, lại còn bàn tới chuyện trước bàn, đầu giường, trong xe, ngoài đồng... hoặc cách khơi dậy tình triều.

Nhưng tuyệt nhiên không một dòng nào dạy người ta, khi lòng chẳng vướng tình ái, thì làm sao tránh khỏi bị ảnh hưởng, làm thế nào để không sa vào đó.

Từng trang từng chữ trong sách đều như đang dụ dỗ hắn: hãy chấp nhận nó, hãy hưởng thụ nó, hãy đắm chìm trong nó.

Giống như yêu ma đang mê hoặc phàm nhân nuốt xuống trái cấm.

………..

Tiệc xuân của Vương gia được tổ chức vô cùng thành công, tin vui liên tiếp truyền đến.

Thôi Lan Nhân nghe được bên cạnh Vương đại nương tử rằng, mấy vị tiểu thư nhà Tiêu gia đều đã chọn được người tâm đầu ý hợp, hiện đang bàn tính chuyện hôn nhân.

Riêng về phần Lục nương tử, lại nằm ngoài dự liệu của mọi người: nàng chẳng trở thành kế thất của Phan Thị Trung, cũng chẳng thành thiếp thất của Phan Thị Lang, mà lại được Phan Thị Trung nhận làm nghĩa muội thay cho người vợ quá cố.

Mà vợ quá cố của Phan Thị Trung là ai?

Ấy chính là trưởng công chúa Thành An, muội ruột của tiên đế Hoàng Phủ Trác.

Họ Hoàng Phủ vốn nhân khẩu thưa thớt, khi họ Tề đoạt quyền cũng không triệt để diệt trừ, có lẽ bởi giữa họ Tề và họ Hoàng Phủ còn vương lại mối huyết thống thông gia, nên mới có đôi phần dung thứ.

Dòng họ Hoàng Phủ thịnh vượng cũng đột ngột, mà diệt vong cũng đột ngột. Tổ tiên họ nhờ quân công mà nắm quyền, kẻ kế tục lại phải dựa vào các thế tộc danh gia cùng thủ lĩnh lưu dân, rốt cuộc không gánh vác nổi, để rồi bị tiếm quyền.* chiếm đoạt quyền lực.

Cho nên, khi nghe nhắc tới họ Hoàng Phủ, mọi người cũng không còn cười nhạo như trước, chỉ còn lại cảm khái và tiếc thương.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo