Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày Lục nương tử rời khỏi Tiêu gia, trời u ám, mưa rả rích.
Mưa đập vào mái hiên, lá chuối, nơi góc tây vườn Tiêu gia chỉ lác đác mấy người tiễn đưa. Thôi Lan Nhân cũng cầm ô giấy dầu, đứng từ xa lặng lẽ dõi theo.
Dẫu giữa hai người chẳng có mấy giao tình, nhưng đối diện một nữ tử cô đơn lưu lạc, Thôi Lan Nhân vẫn nguyện chúc nàng tương lai có thể tìm được ánh sáng của chính mình.
Làm người đã khó, làm nữ nhân lại càng gian nan.
Nếu đến cả phận nữ nhi với nhau cũng phải làm khó lẫn nhau, thì quả thực chẳng còn đạo lý gì đáng nhắc tới nữa!
Chiều hôm ấy, sau khi tiễn Lục nương tử, Thôi Lan Nhân nhận được tin từ người gác cổng: có người đến tìm, là một nữ tử dung mạo thanh tú, tự xưng là Tiểu Nga.
Thôi Lan Nhân lập tức cho mời nàng ấy vào.
Nàng ấy, lông mày nhạt, môi mỏng, vận áo vải tay hẹp màu vàng nhạt, đầu lại búi kiểu tóc nam nhân, trông có chút kỳ cục.
Thôi Lan Nhân đảo mắt nhìn qua, thấy nửa thân váy vải của Tiểu Nga còn ướt đẫm nước mưa, dính chặt vào đôi chân lấm tấm bùn đất, hiển nhiên là đã vội vã đi trong mưa mà tới.
Thôi Lan Nhân vội tiến lên, dịu dàng hỏi:
"Tiểu Nga tỷ, sao tỷ lại thành ra thế này?"
Tiểu Nga đôi mắt đỏ hoe, nước mắt ròng ròng, đầu gối mềm nhũn, "bịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất như một cây mạ non cắm sâu vào bùn, thẳng tắp mà thống khổ.
Trong tầm mắt của Thôi Lan Nhân, người kia đột nhiên thấp đi một nửa, khiến nàng hoảng hốt vội vàng đỡ dậy:
"Tỷ làm gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Tề Man đâu?"
Tiểu Nga chẳng chịu đứng dậy, hai bàn tay ướt đẫm nước mắt bấu chặt lấy cánh tay Thôi Lan Nhân, khóc òa lên không còn chút hình tượng:
"Lan Nhân, xin muội giúp ta! Nhị điện hạ muốn đuổi ta đi! Muội biết mà, ta vốn không có người thân, trong đời này chỉ có muội và nhị điện hạ là bằng hữu duy nhất thôi!"
"Đuổi đi?"
Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Thôi Lan Nhân là bị đưa tặng cho nhà quyền quý.
Ở Kiến Khang, phong khí tặng mỹ nhân rất thịnh hành, trong phủ các thế tộc quyền quý đều nuôi dưỡng những tỳ nữ dung mạo xinh đẹp, vừa dùng để múa hát tiếp khách yến tiệc, vừa có thể biếu tặng nếu khách nhân yêu thích.
Nhưng Tiểu Nga luôn theo bên Tề Man, lại mặc nam trang làm hộ vệ bên cậu ta, còn ai dám sinh tâm tư vào nàng ấy?
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn một khả năng. Thôi Lan Nhân giận dữ nói:
"Tề Man thật là quá quắt! Điện hạ muốn đưa tỷ cho ai?"
"Đưa người?"
Tiểu Nga lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ cụp xuống:
"Không… điện hạ muốn đuổi ta ra khỏi Kiến Khang."
Tiểu Nga không cam lòng, vừa khóc vừa níu lấy áo Thôi Lan Nhân cầu xin được lưu lại.
Nhưng nếu ở lại trong phủ Tiêu, thân phận tất nhiên chỉ có thể làm nô tỳ.
Hiện giờ Thôi Lan Nhân cũng không thiếu người hầu hạ, huống chi đối phương từng là bạn cũ, nàng thật sự không nỡ bắt ép.
Nghĩ vậy, nàng khẽ bảo:
"Muội có thể cho tỷ một khoản tiền bạc để phòng thân."
Tiểu Nga kiên quyết lắc đầu, nghẹn ngào nói:
"Tỷ không cần tiền bạc, tỷ chỉ muốn ở lại, dù có làm nô làm tỳ cũng được!"
Thôi Lan Nhân im lặng nhìn nàng ấy chằm chằm hồi lâu.
Tề Man vốn chẳng phải kẻ keo kiệt, nếu thật muốn tiễn nàng ấy đi, hẳn cũng sẽ cho một phần bạc lộ phí hậu hĩnh.
Nếu Tiểu Nga vẫn cố chấp như vậy, tất phải có ẩn tình.
"Tiểu Nga tỷ, vì sao tỷ không chịu rời khỏi Kiến Khang?"