Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoảng cách chênh lệch đảo ngược, ánh mắt Thôi Lan Nhân khẽ rủ xuống.
Mắt của Tiêu Lâm như mũi tên bắn tới, lạnh lẽo mà sắc bén, tựa hồ vừa bị lời nàng chọc giận.
Hắn... giận rồi sao?
Thôi Lan Nhân bị ánh nhìn đó thiêu đốt đến nóng bừng cả lưng.
Chẳng phải hắn muốn hôn nàng sao? Nàng đã đồng ý rồi mà!
Vậy hắn còn giận gì nữa?
Thôi Lan Nhân cũng thấy mơ hồ.
Thế nhưng nàng lại không kìm nổi, trong lúc này còn âm thầm thưởng thức dáng vẻ giận dữ của Tiêu Lâm ánh mắt trong vắt mà sắc lạnh, đôi mày đen tựa cung, môi mím chặt, cả người lạnh lùng như một pho tượng ngọc, đẹp đến mức tràn đầy khí thế giận dữ.
Nếu hắn thật sự tức giận, sẽ làm gì nàng đây?
Là dùng bàn tay to lớn ấy siết lấy eo nàng, hay nắm chặt lấy cánh tay nàng?
Sẽ kéo nàng ra ngoài, hay ép nàng vào góc tường, rồi hung hăng hôn nàng?
Thôi Lan Nhân hé môi nhỏ, không khí dường như đặc quánh lại, hít thế nào cũng không đủ.
Nàng hít sâu một hơi, ngực phập phồng, âm thầm tự cổ vũ mình, rồi ngước mắt nhìn thẳng vào mục tiêu, quả quyết thốt lên:
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Tiểu Nga nàng nhất định phải giữ lại, mà cái hôn này, nàng cũng nhất định phải lấy!
Mặc kệ hắn tức giận vì chuyện gì!
Dù sao thì điều kiện là hắn đưa ra, nàng cũng đã đồng ý, giao dịch này phải hoàn tất!
Thôi Lan Nhân bặm môi, nhắm tịt mắt, chu môi lên, "chụt" một cái, kêu rõ vang, hôn chát lên môi Tiêu Lâm.
Đồng tử Tiêu Lâm đột nhiên co lại.
Nhưng Thôi Lan Nhân đã nhanh chóng ngẩng mặt lên, mang theo vẻ nhẹ nhõm và đắc ý.
Hôn một cái thôi, cũng đâu có gì khó!
Tiêu Lâm đưa tay sờ lên môi mình, rồi gọi giật nàng đang chuẩn bị nhảy xuống ghế:
"Không phải như vậy."
Hắn tựa như một kẻ lưu manh ăn sạch sẽ rồi lại không định nhận trách nhiệm, khiến Thôi Lan Nhân bực bội trách:
"Sao lại không phải? Lần trước chúng ta cũng hôn thế mà!"
Dù lần đó hình như là... dính lâu hơn một chút.
Tiêu Lâm không đáp.
Thôi Lan Nhân lại tự lẩm bẩm:
"Chắc là tại thời gian ngắn quá phải không? Để thiếp thử lại, lần này nhất định sẽ lâu hơn."
Nàng khẽ đặt một tay lên vai Tiêu Lâm, cơ bắp và xương cốt dưới lớp áo mỏng hiện rõ sự rắn chắc, lưu loát.
Thôi Lan Nhân thừa dịp lén nhéo một cái.
Trong vô vàn lời ngợi ca của mẫu thân, nàng nhớ nhất hai câu:
"Thân cao hơn bảy thước, dung mạo tuấn mỹ. Vai rộng mà cơ bắp ẩn giấu, thân thể dẻo dai cường kiện."
Lòng yêu cái đẹp, ngưỡng mộ kẻ mạnh, xưa nay ai chẳng có.
Thôi Lan Nhân từ nhỏ đã không ưa mấy công tử văn nhược, bởi trong những lúc lưu lạc trốn chạy, họ chẳng những vô dụng mà còn vướng víu, kéo nàng lùi lại.
Tiêu Lâm tuy dung mạo thư sinh, nhưng thân thể lại vững chãi rắn rỏi quả thực, không thể nào hoàn hảo hơn!
Nghĩ vậy, thêm một lần hôn nữa, nàng cũng không thiệt thòi.
Thôi Lan Nhân vui vẻ nhắm mắt, chủ động dâng khuôn mặt tới gần.
Tiêu Lâm nhìn đôi môi nàng vẫn khép chặt, trong lòng nóng như lửa đốt.