TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 117

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Đường đường là trưởng công tử, thế mà cũng có thể thích thứ ấy sao?
Nàng vẫn luôn nghĩ hắn vốn không ham nữ sắc.
Chẳng lẽ trước kia chỉ vì tự cao, coi thường chuyện gần gũi nữ tử, mới khiến bản thân hiểu lầm rằng mình lãnh đạm?
Kết quả chỉ vì một nụ hôn bất ngờ, mới nhận ra mình cũng có thể yêu thích nữ sắc?

Trong khoảng khắc ngắn ngủi, Thôi Lan Nhân đã nhanh chóng lý giải hết thảy, hơn nữa còn cảm thấy cách lý giải này hợp tình hợp lý.

Nàng hơi híp mắt lại, ánh nhìn dừng nơi gương mặt bình tĩnh cùng vành tai ửng đỏ của Tiêu Lâm, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười xấu xa.

Tiêu Lâm lập tức phát giác được độ cong nơi môi nàng.

Hai cánh môi mềm mại khẽ kéo sang hai bên, giấu kín đường viền chính giữa như một khe nứt nhỏ được chốt chặt.

Càng là thứ bị che giấu, lại càng có sức hấp dẫn trí mạng.

Tựa như, dù Tiêu Lâm biết bản thân không nên, nhưng vẫn không nhịn được muốn nhìn, muốn dán sát vào khe hở ấy.

Sự giày vò khi phạm sai, phá giới, khiến hắn thống khổ đến cực điểm, nhưng đồng thời trong cái thống khổ ấy lại nếm ra một loại khoái cảm lạ kỳ.

Thôi Lan Nhân vẫn chưa trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt đen láy trong veo, tựa như một con thú nhỏ ngây thơ vô hại.

Tiêu Lâm cũng yên lặng nhìn lại nàng.

Kỳ thực chính hắn cũng không phân rõ, trong lòng mình rốt cuộc mong nàng đáp ứng, hay cự tuyệt.

Nếu nàng đáp ứng...
Điều đó chứng tỏ người tên Tiểu Nga kia trong lòng nàng quả thực có trọng lượng nhất định.
Mà hắn không muốn bên cạnh nàng có quá nhiều người phân tán sự chú ý của nàng.

Nếu nàng cự tuyệt...
Hắn lại thực sự khát khao có thể một lần nữa hôn nàng.

Nói là "khát khao" có lẽ không đủ chính xác.
Tiêu Lâm không muốn bản thân giống như một con thú hoang không được dạy dỗ, hoàn toàn trở thành tù nhân của dục vọng.

Hắn chỉ muốn chứng minh.

Chứng minh rằng nếu được thêm một lần nữa, với sự chuẩn bị kỹ càng, hắn sẽ không còn để trái tim đập loạn, máu nóng dồn lên, rồi bị một câu "không có cảm giác" của Thôi Lan Nhân đánh cho tan tác.

Hồi lâu sau, Thôi Lan Nhân mới chậm rãi mở miệng:

"Chỉ thế thôi sao?"

Giọng nàng rất nhẹ, rất chậm, như thể nghe được một việc vốn dễ dàng như trở bàn tay, nhưng lại bị người khác nghiêm trọng hóa lên mà thốt ra.

Mang theo cả nghi hoặc lẫn chút giễu cợt, trêu đùa.

Tiêu Lâm bỗng nghẹn thở, một luồng tê dại từ sống lưng chạy vọt lên, thắt lưng và bụng cũng theo đó siết chặt, cả người cứng đờ.

Một vấn đề nghiêm trọng với hắn, dường như đối với Thôi Lan Nhân lại chẳng đáng nhắc tới.

Nếu nghĩ sâu thêm một tầng... nàng đã sớm quen với những việc thế này rồi sao?

Tiếng thở của Tiêu Lâm trở nên rối loạn.

Ánh mắt hắn lại một lần nữa gắt gao dán chặt vào đôi môi của Thôi Lan Nhân.

Đóa hoa mọc giữa hoang dã ấy vốn chẳng thuộc về hắn. Hắn chỉ là một cơn gió vô tình ghé qua vào lúc hoa nở rộ, nhưng không phải là cơn gió đầu tiên chạm vào cánh hoa.

"Thiếp đồng ý với phu quân."
Thôi Lan Nhân cười tươi, kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ đến trước mặt Tiêu Lâm, nhấc váy đứng lên.

Tiêu Lâm quá cao, nếu nàng không đứng lên thứ gì đó, e rằng chẳng thể với tới.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo