Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thôi vậy, thiếp không muốn gây thêm phiền toái cho phu quân…”, Thôi Lan Nhân nén giận nuốt lời xuống bụng, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Nhưng mà, phu quân có thể lúc về ghé mua cho thiếp một phần sen hấp mật hoa quế không?”
Khó khăn lắm mới được tới đây một chuyến,Thôi Lan Nhân sao có thể ra về tay trắng?
Sen mật hoa quế?
Tiêu Lâm vừa định nói rằng đầu bếp trong phủ cũng biết làm món đó, thì Thôi Lan Nhân đã giành lời, giọng lanh lảnh vang lên:
“Thiếp chỉ muốn ăn loại mà mấy người bán dạo ở ngõ Nam Thanh Khê gánh bằng thùng gỗ liễu, treo cờ vải nền xám chữ đen bán ấy! Sen hấp mật hoa quế của nhà đó vừa thơm vừa mềm, ngọt ngào dẻo quánh, hương vị chẳng giống bất kỳ đầu bếp nào làm cả!”
Chặn lời hắn xong, nàng còn chớp đôi mắt to, ánh nhìn thành khẩn đến đáng thương, dịu dàng thêm vào năm chữ:
“Phu quân, được không vậy?”
Dáng vẻ ấy đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cứ như thể chỉ cần Tiêu Lâm thốt ra một chữ “không” thôi, nàng sẽ lập tức rưng rưng, rồi khóc òa ra ngay trước mặt hắn.
Mà nếu Thôi Lan Nhân thật sự khóc ở đây, Tiêu Lâm tự biết mình không giỏi dỗ dành, e rằng đến lúc ấy sẽ còn tốn thêm không biết bao nhiêu thời gian.
Tiêu Lâm cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ một thoáng rồi mới lên tiếng:
“Được.”
Thôi Lan Nhân lúc này mới tỏ vẻ "hài lòng", vung tay khẽ khàng tạm biệt hắn, dáng điệu nhẹ tênh như thể đã thắng lợi mà rút quân.
….
Có lẽ vì hôm nay Thôi Lan Nhân đích thân đến tận nơi, nên trên đường từ nha môn trở về phủ sau khi tan ca, suốt quãng đường Tiêu Lâm đều nghe thấy đám quan viên đi cùng rì rầm bàn tán:
“Thật ra thiếu tư không cưới cô nương nhà họ Thôi cũng xem như thiệt thòi rồi, nhà họ Thôi ngoài lão phu nhân ra thì đúng là chẳng có gì coi được cả.”
“Thế nên mới nói, may mà người cưới lại là Tiêu Thần Ngọc. Hôn ước kia cũng chẳng có chứng cứ, chẳng có tín vật, lại là chuyện từ bao năm trước, người lập ước thì đã qua đời, lấy gì mà xác minh được nữa…”
Việc hai nhà Tiêu - Thôi kết thân thông gia từng một thời là đề tài bàn tán rôm rả nơi trà lâu tửu quán ở Kiến Khang.
Nhà họ Tiêu vốn danh môn vọng tộc, chỉ cần lật từ đầu đến cuối gia phả cũng chọn được cả chục vị tiểu thư môn đăng hộ đối, căn bản không cần phải chấp nhận nhị tiểu thư nhà họ Thôi, ai nấy đều thấy rõ, bên kia rõ ràng là thừa nước đục thả câu!
Người ngoài nhìn đã tường tận, huống hồ là những kẻ quanh năm theo hầu bên cạnh, lại càng bất bình thay cho Tiêu Lâm.
“Lang quân, nếu chỉ là mua chút củ sen ngào mật thôi, sai thuộc hạ hoặc Cảnh Lan đi là được rồi, cần gì người tự mình vất vả như vậy?”
Chỉ riêng đoạn đường về phủ cũng mất gần hai khắc, lại thêm đủ thứ lễ nghi khuôn phép phiền hà trong Tiêu phủ, xong xuôi đâu đó ít nhất cũng ngốn nửa canh giờ.
Rạng sáng phải thức dậy đọc sách luyện võ, sau còn phải lần lượt vấn an Thái công, Lão phu nhân và Đại nương, rồi mới vội vã quay lại công đường làm việc.
Nửa năm trước do công vụ bận rộn, Thái công Tiêu gia mới đặc cách cho hắn lưu lại nha môn nghỉ ngơi, như vậy mới có thể hồi phục sức lực, toàn tâm toàn ý xử lý việc công.