TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Da đầu hắn tê dại, vội vàng lùi lại một bước, thế mà Thôi Lan Nhân lại “không chịu thua”, cũng bước sát theo hắn một bước.

Khoảng cách giữa hai người vẫn không thay đổi chút nào.

Yết hầu Tiêu Lâm khẽ lăn lên xuống, vừa định lên tiếng thì Thôi Lan Nhân rốt cuộc cũng cắn răng rít ra một câu:
“Có rắn… rắn kìa!”

Ngay trước mặt nàng là một con rắn nhỏ đang cuộn tròn, toàn thân màu xanh lục, đầu tam giác, hai con mắt đỏ như máu, đồng tử dựng đứng vừa nhìn đã biết không phải loài lành.

Nàng từng nghe nói rắn rất nhạy với vật chuyển động, tấn công lại cực nhanh, bởi vậy mới không dám hoảng hốt bỏ chạy, chỉ hận sau lưng mình là… cục đá!
Đã là đá rồi, sao lại không biết tránh cho người ta chứ!

Tiêu Lâm đưa tay đỡ lấy vai nàng, ánh mắt nhìn về phía trước…

Một con rắn nhỏ toàn thân phủ vảy xanh ngẩng đầu cuộn mình bên lư hương, thong thả thè lưỡi đỏ tươi theo nhịp.
Trông như đang đe dọa, kỳ thực chỉ là đang cố phân biệt mùi lạ mới xuất hiện trong không gian.

“Đừng động đậy, là rắn ta nuôi đấy.”
Quả nhiên, Thôi Lan Nhân lập tức đứng im như tượng, mãi đến khi Tiêu Lâm rời khỏi phía sau nàng, nàng mới đảo tròn tròng mắt, phát hiện con rắn kia cũng đang nhìn hắn.

“Chàng nuôi nó?… Vậy nó có độc không?”
“Không đến mức trí mạng.” Tiêu Lâm vừa trả lời, con rắn xanh nhỏ kia đã uốn éo thân mình bò đến, ngoan ngoãn chẳng khác gì một con chó con chỉ cần huýt sáo là đến.

Tiêu Lâm nửa quỳ xuống, đưa hai ngón tay khẽ chạm đất, quả nhiên, tiểu xà bò theo tay hắn, chui tọt vào tay áo, biến mất không thấy tăm hơi.

Thôi Lan Nhân tròn mắt há miệng, kinh ngạc không thôi, lập tức bước lên một bước, cũng ngồi xổm xuống tại chỗ, tò mò quan sát Tiêu Lâm.
Đường đường là trưởng công tử thế gia, chẳng phải nên có phong thái siêu phàm, phẩm cách ôn ngọc, sở thích tao nhã sao?

Nuôi ngỗng, chim sẻ, hạc đỏ… mới là biểu tượng của cao nhã. Ai đời như hắn lại đi nuôi rắn!
Thứ sinh vật máu lạnh âm u, không tình không cảm này, nếu mà bò lên tay nàng, nàng nhất định sẽ ném nó xuống tận đáy sông Dung thu ngàn dặm!

Tiêu Lâm thu rắn lại, ánh mắt nàng vẫn không nhịn được liếc về ống tay áo hắn, vừa sợ vừa hiếu kỳ: “Chàng không sợ nó bất ngờ cắn chàng một cái à?”

Tiêu Lâm đứng dậy, khẽ nâng cổ tay, vỗ nhẹ lên tay áo vài cái, điềm đạm đáp: “Vạn vật đều có linh tính, ta đối xử tốt với nó, sao nó có thể hại ta?”

Thôi Lan Nhân cũng đứng dậy theo, cảm khái nói: “Vậy thì con rắn này còn có linh tính hơn cả chủ nhân nó.”

Tiêu Lâm quay sang nhìn nàng, hơi cau mày: “Nàng nói vậy là sao?”

Thôi Lan Nhân thở dài một hơi, nói: “Thiếp vì muốn thăm phu quân mà mạo hiểm bị phạt, chẳng phải là tốt với phu quân sao? Thế mà phu quân lại mặt lạnh vô tình, nhất định muốn đưa thiếp đi chịu phạt, chẳng phải là làm thiếp đau lòng ư?”

Tiêu Lâm nói: “Ta có thể cùng nàng chịu phạt.”

Đây đã là cực hạn mà hắn có thể biểu lộ sự cảm kích, dù rằng nữ tử trước mặt có phần ngoa ngôn xảo ngữ.

Ai muốn cùng chàng chịu phạt chứ?

Thôi Lan Nhân nghiến răng, gần như cắn chặt đến bật máu.

Tiêu Lâm quả thực chẳng hiểu phong tình chút nào, đến mức khiến người ta giận đến nghiến răng!

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo