TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 124

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ánh mắt của Thôi Lan Nhân sáng rực, lặng lẽ nhìn chằm chằm người trước mặt, như âm thầm thúc giục.

Tiêu Lâm vừa rồi trông thấy nàng cứ lấy tay đè lên bụng, nghĩ hẳn là chỗ này khó chịu thật. Thế nhưng... để hắn tự tay xoa cho nàng...

Hắn cảm thấy không ổn.

Thôi Lan Nhân đợi một lúc vẫn chẳng thấy phản ứng, bèn mím môi, ấm ức hỏi: "Chẳng lẽ phu quân chỉ dỗ thiếp ngoài miệng, thực ra không hề muốn giúp thiếp sao?"

"Đổi cái khác." Tiêu Lâm không phải không muốn giúp, chỉ là cảm thấy không thỏa đáng.

Thôi Lan Nhân bèn cố tình chu môi, làm bộ ra vẻ uất ức: "Phu quân còn hôn thiếp rồi, cả lưỡi cũng đưa vào, còn ngại chạm vào bụng thiếp sao?" Nàng còn cố ý chu môi nhắc nhở, bằng chứng rành rành ở đó, đừng hòng chối cãi.

Tiêu Lâm nhìn chằm chằm vào đôi môi nàng: "..."

Từ nhỏ, Vương đại nương đã nghiêm khắc dạy dỗ hắn: phải tự giữ mình, hành xử cẩn trọng, lời nói việc làm đều không được tùy tiện, để tránh bị người khác nắm thóp. Bề ngoài tuy nghiêm khắc, kỳ thực lại có lý của mình.

Nếu không phải vì buông thả ban nãy, sao có thể rơi vào tình cảnh khó xử như bây giờ? Ngay từ lúc hắn mở miệng đòi hôn, còn tính là quân tử gì nữa?

"..." Hắn kéo một tấm đệm mỏng, ngồi thẳng tắp nơi mép giường.

Thôi Lan Nhân suýt nữa thì bật cười thành tiếng, cơn tức nơi bụng cũng bay biến hơn nửa, chỉ muốn nhìn hắn thêm chút nữa, cái dáng vẻ vừa lúng túng vừa kiên cường ấy, thật sự quá mức mê người.

Nghĩ vậy, nàng lại mở miệng, giở trò: "Phu quân, đau quá..."

"Nếu không xoa, chắc ta đau chết mất..."

"Thật đấy, đau đến co giật từng cơn rồi đây này..."

Tiêu Lâm: "..."

Rõ ràng nàng còn hai tay lành lặn, vậy mà nhất quyết không tự làm, cứ rên rỉ trước mặt hắn không thôi. Giờ hắn đã hiểu vì sao mấy vị công tử khác lại tự giễu mình là "cưới phải tổ tông" rồi.

Không dám nói nặng, không dám đánh phạt, còn phải cung kính dỗ dành, chẳng phải tổ tông thì là gì?

Tiêu Lâm lạnh mặt quay người đi, nét mày và ánh mắt như phủ một tầng sương mỏng: "Đừng rên nữa."

Dáng vẻ trưởng công tử lạnh nhạt lúc này khác hẳn với vẻ ôn hòa thường ngày, nhưng đối với cô nương ngang ngạnh không biết sợ như Thôi Lan Nhân lại chẳng hề hấn gì. Nàng cứ cố tình trêu chọc, như đang cố nhổ râu hổ.

Mặc cho hắn lạnh lùng thế nào, Thôi Lan Nhân cũng vẫn vui vẻ. Nàng còn chủ động vén chăn một góc, lông mi khẽ lay động, nũng nịu nói:
"Cảm ơn phu quân, phu quân thật tốt."

Dưới lớp chăn, nàng chỉ mặc một chiếc áo lót bằng vải lụa mỏng manh.

Tiêu Lâm đưa tay luồn vào, nhẹ nhàng áp lên phần bụng nàng.

Điều đầu tiên cảm nhận được là nhiệt độ cơ thể, sau đó là sự mềm mại mỏng manh dưới lòng bàn tay.

Nên hình dung thế nào đây?

Mềm mại, ấm áp, lại có độ đàn hồi vừa phải.

Hắn dùng gốc bàn tay vẽ vòng tròn, nhẹ nhàng xoa bóp, phần thịt mềm nơi bụng nàng cũng theo đó mà lõm xuống, bị hắn mơn trớn nhào nặn.

Lớp vải mỏng manh cọ sát lên da thịt, hơi nóng tỏa ra rồi phản ngược về lòng bàn tay hắn, từng tia như tơ lụa độc âm thầm lan dần vào tận đáy tim.

Thôi Lan Nhân nheo mắt lại như con mèo con được vuốt ve, hai tay ngoan ngoãn nắm lấy mép chăn, dáng vẻ rõ ràng là cực kỳ hưởng thụ.

Nàng tỏ ra ung dung thản nhiên, dường như hoàn toàn không coi hắn là mối đe dọa, khiến tâm tình của Tiêu Lâm trở nên vô cùng vi diệu.

"Như vậy, được chưa?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo