TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 125

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân khẽ gật đầu, nhưng chưa qua bao lâu đã len lén mở hé một bên mắt, được voi đòi tiên mà nói:
"Phu quân có thể dùng thêm chút sức."

"Nàng chịu được sao?"

Tiêu Lâm đặt tay lên bụng nàng.

Vòng eo nàng nhỏ nhắn, bụng mềm mỏng đến thế, nếu không cẩn thận mà dùng lực quá mạnh, e rằng sẽ khiến nàng bị thương mất.

Thôi Lan Nhân dõng dạc đáp:
"Đương nhiên rồi, chàng còn chưa dùng chút sức nào cả."

Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý, Tiêu Lâm vốn đã rất mực xót thương sự mềm mại mong manh của nàng, lại bị một câu vô tình này đâm cho lạnh lòng, như thể bị nàng chê cười.

Hắn không biểu lộ cảm xúc, lặng lẽ gia tăng chút sức lực.

Thôi Lan Nhân hài lòng, nhẹ giọng thúc giục:
"Chính là như vậy, đừng dừng lại."

Đang đứng trên giá gỗ, chú chim Mông Mông nghe được lời này, lập tức bắt chước theo, giương cánh, cái đầu nhỏ nhấp nhô như đang dùng cằm gõ nhịp trống:
"Đừng dừng, đừng dừng!"

Chim theo chủ nhân, một mở miệng là đủ chọc người tức chết.

Tiêu Lâm im lặng, tiếp tục xoa bụng cho Thôi Lan Nhân, bàn tay hắn giấu dưới chăn, từ bên ngoài chỉ có thể thấy phần chăn phồng lên khẽ động.

Tựa như một chú cá nhỏ, lượn vòng quanh.

Hết vòng này đến vòng khác.

Động tác đều đặn lặp đi lặp lại, khiến tâm trí hắn cũng tự nhiên dập dềnh theo những đợt sóng.

Ngay dưới tay hắn, nơi được gọi là "bào cung" theo sách vở, chính là nơi thai nghén sinh linh.

Và dọc theo đó kéo dài xuống dưới, thông tới "Ngọc Môn", con đường dẫn dương khí lưu chuyển.

Nhưng mà...

Tiêu Lâm bất giác để tay trượt đến bên eo nàng, nhẹ nhàng nắm lấy.

Chỗ này, mỏng manh như thế, liệu thực sự có thể dung nạp được sao?

Những gì sách vở giảng dạy, suy cho cùng chỉ mang tính khái quát rộng rãi, chẳng thể bao quát hết thảy những trường hợp đặc biệt.

Ví như hắn và Thôi Lan Nhân có lẽ vốn không thể áp dụng theo lẽ thường.

Ý nghĩ ấy vừa nảy sinh, bụng dưới Tiêu Lâm liền thắt lại, lưng ứa mồ hôi nóng, mơ hồ cảm thấy hai chân căng chặt.

Thôi Lan Nhân vẫn nhắm nghiền mắt, hoàn toàn không hay biết bên cạnh nàng, vị lang quân này đang ôm những ý nghĩ "không đứng đắn" cỡ nào.

Rõ ràng biết là không thể, rõ ràng biết không nên, thế nhưng cơ thể lại phản bội lý trí, cứ cố chấp muốn thử một lần.

Dù là vì tò mò, hay vì chứng thực, đều không thể lý giải.

Hắn quả thực là một tên khốn triệt để.

Vừa lừa người, vừa tự dối mình.

Nếu Thôi Lan Nhân biết được con người thật sự của Tiêu Lâm, liệu nàng còn dám để nơi mềm mại nhất phó mặc dưới tay hắn, còn dám vô tư để hắn ngồi bên cạnh thế này sao?

Nàng sẽ không, cũng không dám.

Nhưng hiện giờ, nàng không hề hay biết.

Không biết rằng người bên cạnh nàng, mỗi lần cố gắng kiềm chế một phần, lòng lại điên cuồng muốn làm trái một phần.

Bề ngoài, hắn cẩn thận chỉnh lại vạt áo nàng bị xô lệch như thể vô tình chạm phải, nhưng trong lòng, lại điên cuồng khao khát vén tung mọi thứ ra.

Sự kiềm chế và buông thả như hai thế lực đối nghịch, điên cuồng kéo giằng lấy nhau, như muốn xé nát hắn ra từng mảnh.

Nếu thực sự vỡ tan, cũng tốt, vỡ rồi thì hắn chẳng cần phải bận lòng thêm nữa.

Thôi Lan Nhân chậm rãi mở mắt, nghi hoặc hỏi:
"Phu quân sao lại dừng tay?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo