TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 126

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nàng còn khẽ vặn vẹo eo, định rút khỏi tay hắn.

Mềm mại trơn trượt như một con cá đang giãy đuôi, khiến Tiêu Lâm theo bản năng siết chặt lấy, đồng thời ngẩng đầu lên.

Thôi Lan Nhân nửa nằm trên giường, tóc đen rũ xuống bên má, hoàn toàn không ý thức được dáng vẻ hiện giờ của mình mềm mại biết bao, khiến người ta chỉ muốn bắt nạt.

"Chàng sao vậy?"

Thôi Lan Nhân không nhìn thấy dáng vẻ của bản thân, nhưng lại trông rõ sắc mặt gần trong gang tấc của Tiêu Lâm.

Ban đầu, Tiêu Lâm chỉ ngồi nghiêm chỉnh bên mép giường, tay trái thò vào chăn xoa bụng cho nàng, tay phải đặt ngay ngắn trên đầu gối.

Thế nhưng giờ đây, tay trái của hắn siết lấy eo nàng, tay phải chống lên giường, nửa thân người gần như phủ trùm lấy nàng, tựa như một đám mây đen cuồn cuộn sắp kéo mưa gió.

Nói thật, có chút dọa người.

Tim Thôi Lan Nhân đập thình thịch mấy nhịp liên tiếp, nhưng Tiêu Lâm chẳng có động tác nào khác, chỉ là đến gần nàng hơn mà thôi.

Chẳng lẽ... chàng lại muốn hôn nàng?

Nhưng nếu chẳng may máu huyết cuồng trào, vấy bẩn lên giường, thì thật khó xử.

Thôi Lan Nhân âm thầm quyết định, lần này nhất định phải kiên quyết từ chối.

Chỉ thấy Tiêu Lâm tự mình nhắm mắt lại, khẽ đáp:
"Không có gì."

"Phu quân mệt rồi sao?" Thôi Lan Nhân ngồi dậy, quan tâm hỏi.

Sắc mặt của Tiêu Lâm quả thật có chút khác thường.

"Chàng có muốn nghỉ ngơi không?"

Tiêu Lâm quay lưng về phía nàng, đáp:

"Ừm, nàng nghỉ sớm đi, ta sang thư phòng."

Thôi Lan Nhân ôm lấy chăn, ôn tồn hỏi:
"Phu quân còn phải xử lý công vụ ư?"

Tiêu Lâm chỉ "ừ" một tiếng.

Thôi Lan Nhân suy nghĩ chốc lát, vẫn không nỡ buông tha, bèn khẽ hỏi với vẻ mong chờ:
"Vậy ngày mai phu quân còn đến xoa bụng cho thiếp nữa không?"

Tiêu Lâm ngoái đầu lại nhìn nàng:
"Nàng sẽ còn khó chịu sao?"

"Ít nhất phải mất năm ngày mới đỡ." Thôi Lan Nhân giơ năm ngón tay ra trước mặt hắn.

Câu này không hoàn toàn là lời dối trá. Kỳ nguyệt sự thật đúng là phải năm ngày mới sạch, chỉ có điều cơn đau bụng thì không kéo dài lâu đến vậy.

Tiêu Lâm im lặng một lúc lâu, mới khẽ đáp:
"Được."

………………

Xuân đến, vạn vật sinh sôi. Trong Tiêu phủ, mấy vị tiểu thư vừa định xong hôn sự, liền rộn ràng chuẩn bị đồ cưới, Thôi Lan Nhân cũng bị Vương đại nương bắt tới sai bảo.

May mắn thay, trước khi xuất giá, mẫu thân nàng đã nhồi nhét vào đầu nàng không ít kiến thức quản sự, thêm vào đó có bà Trần bên cạnh chỉ dẫn, nên dù tay nghề còn non nớt, nàng cũng không đến nỗi rối bời chân tay.

Vương đại nương giao cho nàng nhiệm vụ mua sắm đồ đạc trong hồi môn.

Ban ngày, Thôi Lan Nhân phải bận rộn so sánh mẫu mã giường, hoa văn chạm khắc và các loại gỗ.

Việc này kỳ thực chẳng nặng nhọc gì, nếu muốn nhàn hạ, nàng hoàn toàn có thể bảo các quản sự trong cửa hàng tự đem mẫu tới tận cửa.

Khi ấy, nàng chỉ cần ngồi nhàn nhã ngắm nghía, rồi chọn lựa qua loa một lượt, cũng có thể coi như hoàn thành công việc.

Tuy vậy, Thôi Lan Nhân vẫn quyết định không ngại vất vả, lấy lệnh bài ra khỏi cửa.

Những món đồ lớn như giường tủ vận chuyển không tiện, nàng đích thân đến cửa tiệm chọn lựa, vừa thể hiện mình làm việc cẩn trọng có trách nhiệm, lại vừa có thể mượn cớ công việc mà ra ngoài thư giãn.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo