TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 128

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chần chừ một thoáng, bà Trần định bước tới lấy, thì một gã công tử cười hì hì "ối" một tiếng, nhanh tay hơn bà nhặt lấy chiếc khăn thêu.

"Ơ kìa, khăn thơm của tiểu nương tử nhà ai lại để gió đưa tới đây thế này!"

Bà Trần vừa trông thấy hắn áo lụa áo gấm, đầu chải bóng mượt, gương mặt trắng trẻo lại còn bầm một vệt xanh dưới mắt, bên cạnh chen chúc hai tên gia nhân nịnh hót và sau lưng là đám thủ hạ vạm vỡ đã biết ngay không phải hạng tốt lành.

Bà Trần nghiêm mặt quát:
"Không phiền công tử nhọc lòng."

Dứt lời, vươn tay định lấy lại khăn, nhưng tên công tử kia lại khẽ nâng tay, tránh cho bà ấy không chạm tới, ánh mắt xoay chuyển nhanh như chớp, lập tức quét về phía Thôi Lan Nhân ngồi bên bàn, đầu đội mũ sa che mặt.

Ánh sáng xuyên qua lớp lụa mỏng, vẽ nên đường nét yêu kiều, tuyệt diễm, không giấu nổi cặp mắt sắc sảo của tên đó, quả thực là một thiếu nữ dung mạo kiều diễm, mềm mại yểu điệu.

"Tiểu nương tử ngồi bên kia, có muốn đích thân qua nhận chiếc khăn này không?" Tên đó vừa nói vừa vung khăn trong tay, còn như chó săn mà đưa mũi lên hít hít, vẻ mặt thỏa mãn như kẻ ngập chìm trong hương thơm ngào ngạt:
"Thơm quá đi mất!"

Đúng là đồ háo sắc đê tiện!

Sắc mặt bà Trần biến đổi liên hồi, bốn thị vệ đi theo cũng âm thầm đặt tay lên chuôi đao.

Thế nhưng, tên công tử kia cũng không phải dạng vừa, phía sau tên đó còn có tám tên thủ hạ to lớn lực lưỡng.

Nếu thực sự động thủ, e rằng bên phía tiểu thư nhà mình sẽ rơi vào thế bất lợi.

Các khách trà trong quán đều lộ vẻ lo lắng, thầm lo thay cho thiếu nữ nhỏ bé, yểu điệu kia đổ một tầng mồ hôi lạnh, bởi người nàng đối diện, không ai khác chính là kẻ khét tiếng ăn chơi trác táng nhất thành Kiến Khang: "Tầm Phương Quân". Người nào bị tên đó để mắt tới, dù thế nào cũng khó tránh khỏi vạ lây.

Thôi Lan Nhân vẫn không vội đứng dậy, chỉ nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, mỉm cười mà rằng:
"Cứ ngỡ là công tử anh tuấn phong lưu, nào ngờ nhặt khăn lại như mấy cô nương vậy!"

Giọng nói nàng ngọt ngào thanh trong như quả chín ngập nước, nhưng lời thốt ra thì sắc bén mỉa mai, khiến người nghe không khỏi bật cười.

Âm thanh lanh lảnh đó vang lên trong không khí, chỉ chốc lát, khắp trà quán đã rộ lên tiếng cười khe khẽ.

Thôi Lan Nhân vốn là người thích náo nhiệt, càng có nhiều người phụ họa, nàng lại càng cao hứng. Thấy sắc mặt tên công tử kia tức đến tím bầm như gan heo, nàng còn nheo mắt nói thêm một câu:
"Vị... không biết xưng hô thế nào này, nếu quả thật ưa thích chiếc khăn, ta cũng chẳng tiếc tặng cho ngươi. Có điều xin nhớ kỹ, đừng giống ta mà bất cẩn để khăn bay mất, rồi bị kẻ lòng dạ bất chính nhặt lấy, làm bẩn thanh danh khuê nữ."

Chỉ vài câu ngắn ngủi, đã vạch trần trọn vẹn tâm tư bẩn thỉu của tên công tử, khiến những khách trà xung quanh ai nấy đều quay đầu nhìn tên đó, ánh mắt toàn là sự chế nhạo, khinh bỉ.

Tên công tử bị tức đến run rẩy cả người, giận dữ ném mạnh chiếc khăn xuống đất, vừa định giẫm lên thì bị một bàn tay chặn lại:
"Khoan đã."

"Đó... đó chẳng phải là tiểu sử quan Phan sao?"

"Phan tiểu sử quan cũng tới đây sao?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo