Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đám đông lập tức xôn xao, ai nấy vươn cổ ngóng nhìn.
Thôi Lan Nhân cũng vén nhẹ tấm sa, chừa ra một khe nhỏ, len lén nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy người vừa xuất hiện là Phan Hoằng, con trai độc nhất của Phan Thị Trung. Mẹ hắn là Trưởng công chúa Thành An, nổi tiếng khuynh quốc khuynh thành. Phan Hoằng thừa hưởng vẻ đẹp từ mẫu thân, thiên hạ đồn rằng đó là một vị công tử phong thần tuấn lãng, khí độ như lan, lại còn sở hữu vòng eo mảnh mai hiếm có.
Nàng không khỏi nảy lòng hiếu kỳ, muốn tận mắt nhìn cho kỹ dung mạo của hắn.
Bên này, có người thì thầm:
"Lang quân, hình như đằng kia là bọn Cảnh Vân... còn có bà Trần nữa, chẳng lẽ tiểu thư đội mũ sa kia chính là phu nhân?"
Tiêu Lâm đứng giữa đám đông nhốn nháo, nhíu mày nhìn về phía trà quán.
Trước quán trà, nữ tử chen chúc, miệng hò gọi "Phan lang quân", nhưng vì bị đám đại hán cao lớn cản đường, không ai dám lại gần, chỉ dám đứng xa xa mà dòm ngó. Từ giữa khe hở đám đông, hắn thấy Phan Hoằng đưa tay, nâng chiếc khăn lên trao cho nữ tử đội mũ sa.
Nàng đứng dậy bước tới, từ tay Phan Hoằng nhận lấy chiếc khăn.
Không biết Phan Hoằng nói gì, Thôi Lan Nhân liền khẽ vén lớp lụa mỏng, hé nụ cười với kẻ đó.
Ánh mắt Tiêu Lâm vốn cực kỳ tinh tường, thoáng chốc đã bắt được nụ cười mắt cong như trăng non của nàng.
Họ đang nói gì vậy?
Sao nàng lại cười với kẻ đó?
Một nỗi nghẹn ngào như bóp chặt trái tim Tiêu Lâm, khiến lồng ngực hắn như muốn nổ tung.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng người, ánh mắt Tiêu Lâm vẫn gắt gao dán chặt lên dáng hình mơ hồ kia.
Không phải nàng vừa rồi còn nói vì đến kỳ nguyệt sự nên thân thể khó chịu, đau bụng đến mức không xuống giường nổi, nếu không xoa bóp thì đau đến chết sao?
Giờ đây, nàng lại đang làm gì?
Miệng lưỡi của Thôi Lan Nhân, mười câu chẳng biết có đến tám câu là thật hay không, vậy mà mỗi lần mở miệng, đều lời lời thấm đẫm chân tình, khiến người ta khó lòng nghi ngờ.
Hắn vốn nghĩ, chỉ cần bản thân nhìn thấu thì có thể dễ dàng buông tay.
Dù đoán được là dối trá, hắn cũng có thể chọn tin hoặc không tin.
Chỉ duy có một điều hắn chưa từng nghĩ đến rằng cô gái ấy, có thể cũng dùng sự "dối gạt" ấy để đối đãi với những nam nhân khác.
Nàng cười với Phan Hoằng là vì cớ gì?
Chẳng lẽ cũng muốn để kẻ đó nhìn thấy đôi mắt long lanh chan chứa tình ý ấy, đôi môi đỏ mọng tràn đầy sức sống kia?
Tiêu Lâm tự biết, suy nghĩ như vậy với Thôi Lan Nhân quả thật có chút bất công, nàng chưa chắc đã cố ý. Thế nhưng, hắn lại không sao kiềm chế được tâm tư mình.
Không thể phủ nhận, trên đời có những viên minh châu vốn nên được muôn người chiêm ngưỡng.
Nhưng hắn... chẳng lẽ không thể chỉ có riêng mình hắn ngắm nhìn đóa hoa ấy thôi sao?
Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi cuồn cuộn trào dâng, như những cơn sóng lớn nhấn chìm lý trí, khiến Tiêu Lâm gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Bên kia, Phan Hoằng cũng không nấn ná lâu. Sau khi giúp Thôi Lan Nhân xua đuổi tên công tử ăn chơi kia, liền ghé vào trà quán lấy chút bánh trà, rồi nhanh chóng rời đi.