TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 132

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"À... cái này..." Gã tiểu nhị đảo mắt một vòng, rồi cười gượng biện bạch:
"Chắc là do tuổi gỗ khác nhau thôi, giống như nhân sâm năm mươi năm thì khác hẳn với mười năm mà!"

Gỗ lớn như vậy, chỉ nhìn vòng năm cũng đủ biết tuổi đời, dù chênh lệch chút ít, cũng không thể khác biệt quá mức.

Thôi Lan Nhân vốn không dễ bị qua mặt, trước kia từng học nhận biết gỗ cùng một lão tiều phu, tuy tài học không sâu, nhưng kiến thức vặt thì khá phong phú, những chuyện lặt vặt này, nàng đều ghi nhớ trong lòng.

Khóe môi nàng nhếch lên cười lạnh, định bụng quay người rời khỏi cái ổ chặt chém này, thì đột nhiên giữa đám âm thanh ồn ào, nàng tinh ý phân biệt ra vài tiếng cãi vã.

"Xin ngài thương tình cho chúng tôi gặp Đông gia một lần!"

"Đông gia đâu phải ai cũng gặp được! Lô gỗ này, các người chịu bán thì theo giá ta đưa, không chịu thì khuân về đi, tìm chỗ nào trả cao hơn mà bán!"

Gã tiểu nhị thấy nàng sắp bỏ đi, vội vàng chặn lại, liên tục mời mọc:
"Tiểu thư, tiểu thư? Sao vậy? Muốn chọn mấy tấm gỗ đỏ này, hay sang xem bên kia có mấy tấm gỗ trắng?"

Thôi Lan Nhân không đáp, ngược lại hỏi:
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

Gã tiểu nhị đảo mắt lia lịa, cười khẩy:
"Chỉ là mấy kẻ bán gỗ thô thôi, tiểu thư cần gì để tâm? Nếu ngài không hài lòng với số gỗ này, ta còn có thể đưa ngài vào sân trong lựa chọn..."

Nhưng Thôi Lan Nhân chẳng thèm để ý tới hắn, chỉ quay sang dặn Cảnh Vân:
"Đi xem thử."

Khi Cảnh Vân, với dáng người cao lớn, vừa bước lên trước, tên tiểu nhị gầy nhỏ ban đầu còn định ngăn cản, nhưng lập tức giống như con tôm mềm nhũn, co rúm lại mà tránh đường.

Xuyên qua đại đường, cánh cửa sau đã mở toang.

Bên ngoài, hơn mười con bò gầy trơ xương đang kéo hơn mười cỗ xe lớn phủ kín vải dầu, nối đuôi nhau dừng giữa con hẻm.

Đứng ở đầu xe, đang nói chuyện với quản sự cửa hàng gỗ là một hán tử tuổi chừng bốn mươi, năm mươi. Hàng lông mày thưa thớt như hai nét bút phẩy bám trên gương mặt vàng vọt nhăn nheo của hắn ta. Đôi tay hắn ta liên tục vò vào nhau, chẳng rõ vì lạnh cóng hay vì quá đỗi căng thẳng.

Ánh mắt Thôi Lan Nhân dừng lại trên những tấm vải dầu.

"Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ, giá này ta có thể tự mình làm chủ..." Quản sự đang ngán ngẩm vừa dùng tăm khều răng vừa lười biếng đáp lời, nhưng liếc mắt trông thấy một nữ tử dung nhan xinh đẹp, phong tư kiều diễm vượt đám đông mà tiến thẳng tới, bất giác sững người, bật thốt:
"Vị nương tử này, người định làm gì?"

Thôi Lan Nhân ngẩng cao đầu, thái độ kiêu kỳ, chẳng thèm để ý tới hắn ta, đi thẳng tới bên cạnh xe bò, tự tay vén một góc vải dầu lên.

Bên dưới, chất đầy gỗ nguyên liệu, mùi hương gỗ chua nồng đập thẳng vào mũi.

Lúc này nàng mới nghiêng đầu hỏi quản sự:

"Những khối gỗ này, ngươi định bán bao nhiêu?"

Quản sự không rõ thân phận nàng ra sao, nhưng ánh mắt đã được rèn giũa thành thục, vừa nhìn lướt qua cũng biết nữ tử này mặc toàn châu ngọc lụa là, lại có bốn gã thị vệ khí thế bất phàm theo hầu.

Ăn mặc thế kia, thân phận chắc chắn không thấp, nhưng tác phong lời lẽ lại không hẳn giống quý nhân trong phủ lớn.

Song, ai cũng biết, ngay cả một con chim trong phủ Tể tướng cũng có thể mổ người mù mắt, nên tuyệt đối không thể khinh thường.

Quản sự nở nụ cười nịnh nọt, giơ tay làm dấu:

"Nương tử nếu muốn mua, trong tiệm có gỗ cùng loại, giá cũng là ngần này."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo