Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Lan Nhân liếc mắt, lập tức nhận ra con số đó giống hệt cái giá cắt cổ mà tên tiểu nhị kia vừa đưa ra.
Nàng khẽ hừ một tiếng, quay sang hỏi người đàn ông trung niên bán gỗ, dùng ngữ khí y hệt:
"Vị lang quân này, hắn trả ngươi bao nhiêu tiền một xe?"
Người đàn ông xoa tay càng nhanh, rụt rè trả lời một con số thậm chí chưa tới một phần năm so với cái giá mà quản sự vừa báo.
Thôi Lan Nhân nghẹn lời, ngoảnh đầu lạnh lùng liếc nhìn quản sự.
Quản sự không ngờ nàng lại bất ngờ chủ động hỏi thăm một người phu khuân gỗ hèn mọn như vậy, nên nhất thời không kịp ngăn cản.
Chỉ thấy hắn ta cố nén tức giận, ra vẻ kiên nhẫn giải thích:
"Nương tử không biết đấy thôi. Gỗ nguyên liệu còn phải cưa xẻ, gia công, thuê thợ làm, mỗi tháng còn phải phát lương bạc, chưa kể khi làm việc phải lo cơm nước, dầu đèn ban đêm... cái gì cũng tốn bạc cả!"
Trong lòng hắn ta khinh thường: đám tiểu thư khuê các các nàng chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, ngay cả nắm thóc, bông kê cũng chẳng phân biệt được, thì làm sao hiểu nổi để gia công mài giũa một khúc gỗ thô phải tốn bao nhiêu công sức?
Tuy ngoài mặt quản sự vẫn gắng gượng nở nụ cười hoà nhã, nhưng khóe miệng đã bắt đầu cứng đờ, cười mà chẳng ra cười.
Dù vậy, sự chênh lệch khổng lồ giữa giá thu mua và giá bán vẫn không sao che giấu nổi.
Thôi Lan Nhân cười khẩy:
"Thế sao ngươi không tính luôn cả bát cháo yến sào buổi sáng của chủ nhà ngươi vào giá gỗ cho đủ?"
Quản sự nghẹn họng, suýt sặc nước miếng, líu ríu cãi:
"Ở Kiến Khang này, các thương nhân buôn gỗ đều làm thế cả, không có ngoại lệ đâu."
Mua thấp bán cao mới có thể kiếm lời, bọn họ là thương nhân chứ đâu phải người tốt!
"Chủ của các người là ai?" Thôi Lan Nhân hỏi.
Tên quản sự lúc này mới lấy lại chút khí thế, ưỡn ngực tự hào nói:
"Chúng ta là người của nhà Viên xứ Giao Đông!"
Thế gia đại tộc, hoàng thân quốc thích đều có sản nghiệp riêng, đó là nguồn tiền tài chu cấp cho cuộc sống xa hoa của họ.
Nhưng cây to thì rễ rậm, khó tránh khỏi chỗ ẩn nấp bẩn thỉu; chủ nhân ở trên không thể lúc nào cũng kè kè giám sát sổ sách bên dưới, bọn quản sự khéo léo đều đã học được cách làm hai bộ sổ sách.
Chỉ cần không quá mức, vẫn có thể sống sung túc.
Thôi Lan Nhân lập tức quay đầu nói với người trung niên bán gỗ:
"Ông đừng bán cho họ nữa, ta sẽ mua số gỗ này."
Tên quản sự giật mình, vội vàng bước lên ngăn cản:
"Nương tử, ngài cũng làm trong nghề này à?"
Người trong cùng ngành chính là kẻ thù, tranh giành buôn bán đã đến mức tranh luôn cả nguồn hàng rồi!
Thôi Lan Nhân đáp:
"Không, ta chỉ muốn mua chút gỗ tốt giá hợp lý thôi."
Tên quản sự nheo mắt, lạnh giọng:
"Nương tử muốn mua cũng được, nhưng mười mấy xe gỗ kia, một mình ngài có thể thu hết sao?
Dù lần này có thu được, hôm nay bọn họ bán cho ngài, ngày mai tất cả cửa hàng dưới tên nhà ta và các cửa hàng khác cũng sẽ không thu mua gỗ của họ nữa.
Ngài nghĩ kỹ xem, như vậy chẳng phải cắt đứt con đường sinh kế của họ sao?"
Lời của quản sự thì nói với Thôi Lan Nhân, nhưng câu uy hiếp lại nhắm thẳng vào người trung niên bán gỗ.
Một lần giao dịch với lợi tức nhỏ và mối làm ăn lâu dài ổn định, bên nào nặng bên nào nhẹ, chỉ cần suy nghĩ kỹ là rõ.