Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng Thôi Lan Nhân cao thấp nhấn nhá, vừa tỏ vẻ ngạc nhiên, vừa khéo léo nhại giọng cậy quyền ức hiếp người khác của quản sự.
"Tiểu nhân tuyệt đối chưa từng nói như vậy!" Quản sự vung tay lắc đầu lia lịa, suýt bay cả tàn ảnh, tức đến mức nghẹn họng.
Thôi Lan Nhân đanh thép nói:
"Tuy không nguyên văn như thế, nhưng ý tứ thì chẳng khác mấy! Có phải không?"
Mấy chàng trai trẻ ngơ ngẩn bên cạnh cũng ngây ngô phụ họa.
Quản sự chỉ muốn khóc mà không khóc nổi:
"…"
Thôi Lan Nhân lại kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
"Mua bán vốn là chuyện hai bên tình nguyện, chỉ cần giá ta đưa lão bá đồng ý, ta mua thì có gì không ổn? Họ chỉ sợ ta phá hỏng chuyện gian thương của họ mà thôi!"
Nàng lại "hừ" khinh thường một tiếng về phía quản sự và Viên Tứ lang, vẻ mặt như đang nói thẳng:
"Những trò ti tiện của các ngươi, ta nhìn thấu cả rồi."
Người đàn ông trung niên mang gỗ đầy mặt hoảng loạn, còn mấy đứa con trai của ông ta thì chẳng chút sợ hãi, đôi mắt cứ không ngừng liếc trộm Thôi Lan Nhân, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa say mê, thẳng thắn mà nóng bỏng.
Khoé mắt Tiêu Lâm liếc qua, trông thấy vành tai và gáy sau của Thôi Lan Nhân đều nhuốm một tầng phấn hồng.
Chỉ cần có nam nhân dùng ánh mắt ái mộ nhìn nàng, nữ tử này lập tức e lệ, gương mặt và thân thể đều sẽ đỏ ửng lên.
Hắn vừa muốn xóa đi sắc hồng đó khỏi người nàng, lại vừa muốn làm cho nó càng thêm thắm đượm để sắc hồng kia chỉ vì hắn mà hiện ra, chỉ vì hắn mà mê đắm.
Mà đương nhiên, chỉ có thể là bằng cách của hắn, dùng chính hắn.
Tuy bị rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào, nhưng ánh nhìn của Tiêu Lâm vẫn đặc biệt nổi bật tựa như một ngón tay thô ráp chầm chậm lướt qua làn da trần trụi của nàng, vừa nóng vừa ngứa vừa bứt rứt, ba cảm giác dồn dập kéo tới,
Đến thánh nhân cũng khó lòng giữ nổi tâm như mặt nước phẳng lặng.
Thôi Lan Nhân nhịn không được quay đầu lại, nhẹ giọng gọi:
"Phu quân."
Tiêu Lâm đè nén những suy nghĩ hỗn loạn và trái tim đang muốn làm loạn, bình tĩnh hỏi:
"Nàng cần mua nhiều gỗ như vậy sao?"
Xe bò kéo theo tới mười mấy cỗ, đủ để chế tác giường mới cho từng vị chủ nhân trong Tiêu phủ.
Nói cách khác, từng này gỗ đủ để Thôi Lan Nhân mở hẳn một cửa tiệm buôn gỗ.
Viên Tứ Lang nho nhã lễ độ tiến lên:
"Hay là thế này đi, nhị nương tử muốn mua bao nhiêu cứ việc chọn, phần còn lại ta sẽ nhận, giá cả sẽ cùng lão Du thương lượng lại, nhất định không để mọi người thất vọng."
Đám thiếu niên đứng cạnh tức thì xôn xao bàn tán:
"Làm sao đây? Lại phải bán cho nhà họ Viên sao?"
"Hắn thực sự là chủ cửa tiệm à? Nói được làm được không? Lỡ đâu lại nuốt lời thì sao…"
Vừa nãy còn mắng thẳng mặt, giờ lại phải ngửa cổ nhờ vả, tâm trạng bất an là điều khó tránh.
Đặc biệt là lão Du, trong lòng vừa hối hận vừa lo lắng, sớm biết chủ nhân đích thân tới lại còn dễ nói chuyện thế này, đã không để mấy đứa con lỗ mãng kia buột miệng làm hỏng việc.
Giờ thì hay rồi, đắc tội với quản sự, sau này chẳng biết sẽ bị ép giá đến mức nào nữa.
Dẫu sao nữ lang kia dù có thân phận địa vị nhất định, nhưng không nói được câu nào trọng lượng, cũng không thể dựa vào, vẫn không bằng nhà họ Viên, đối tác làm ăn lâu năm quen thuộc.