Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn gã thị vệ đi theo cũng liếc nhau, do dự không biết có nên bước lên hỗ trợ thiếu phu nhân hay không.
Bởi đúng như lời tên quản sự nói, Tiêu gia nổi danh quy củ nghiêm ngặt, khác hẳn các thế gia khác, tuyệt đối không dung túng hành vi ức hiếp người yếu thế.
Ngay lúc không khí đang căng thẳng, từ bên trong tiệm có người hớt hải chạy ra:
"A thúc! Đông gia đến rồi!"
"Đông gia?" Quản sự nửa mừng nửa lo, trợn tròn mắt nhìn.
Chỉ thấy từ trong cửa tiệm bước ra hai gã lang quân. Trong khoảnh khắc, hắn không biết nên nhìn về phía nào vừa muốn nhìn đông gia, lại vừa bị lang quân đi cạnh hấp dẫn đến mức không rời mắt nổi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Viên Tứ Lang nở nụ cười nhàn nhạt, đưa mắt quét một vòng, cuối cùng ánh nhìn dừng lại ở bóng lưng nàng đang đứng đó.
Chỉ nghe giọng nói vừa rồi, hắn ta đã nhận ra đó là Thôi Lan Nhân.
Sao chỗ nào cũng gặp nàng vậy, cứ như chuyên môn đến để gây sự với hắn ta.
Ban nãy vừa bị Tiêu Lâm siết chặt sổ sách đã đủ khó chịu, nay lại thêm hai phu thê nhà họ hợp sức tìm phiền toái, đúng là giận càng thêm giận.
Thôi Lan Nhân chưa kịp xoay người đã nhíu chặt mày, nhưng vừa quay đầu, lông mày giãn ra, khóe môi nở nụ cười tươi tắn.
Sự thay đổi trong chớp mắt ấy, đều lọt hết vào mắt của hai vị lang quân, mỗi người một vẻ mặt khác biệt.
"Phu quân!"
Nàng cất tiếng gọi trong trẻo, hướng về vị lang quân dáng vẻ cao quý kia. Quản sự nghe xong, lập tức đầu gối nhũn ra suýt không đứng vững.
Chỉ riêng Thôi Lan Nhân, quản sự còn bán tín bán nghi về thân phận nàng, nhưng nhìn sang khí độ và phong thái của vị lang quân kia tuyệt đối xuất thân từ thế gia vọng tộc!
Chẳng lẽ... quả thực là người nhà họ Tiêu?
Tiêu Lâm bình thản nhìn nụ cười rạng rỡ của Thôi Lan Nhân.
Quy củ nhà họ Tiêu nàng chẳng nhớ được mấy điều, nhưng cái uy danh của họ Tiêu thì nàng lại dùng rất thuận tay.
Bốn thị vệ cùng lúc cúi đầu hành lễ:
"Bái kiến lang quân."
Tiêu Lâm lạnh nhạt liếc qua bốn cái đầu cúi thấp không dám ngẩng lên, rồi quay sang hỏi Thôi Lan Nhân:
"Sao nàng lại ở đây?"
Thôi Lan Nhân vội giơ tay chỉ vào quản sự, như thể chỉ ngay ra thủ phạm.
Lúc này, quản sự đang lấy tay che miệng, thì thào bên tai Viên Tứ lang.
Hừ, kẻ gian lại còn định tố cáo trước!
Thôi Lan Nhân tức giận, phồng má nói:
"Thiếp vì lo công chuyện cho A gia, định tới đây mua gỗ, ai ngờ gặp phải hắc điếm này bắt nạt thiếp tuổi trẻ dại dột, hét giá trên trời..."
Nghe tới hai chữ "hắc điếm" (cửa hàng đen), quản sự sợ đến mức hoảng hốt ngẩng đầu, dáo dác nhìn quanh.
Hắc điếm? Nói hắn ta sao?
Khóe miệng Viên Tứ lang cũng giật giật.
"… Sau đó, thiếp vừa hay gặp được vị lão bá kia mang gỗ tới bán, hỏi ra mới biết giá chênh lệch đến kinh người! Thiếp thấy lão bá và quản sự chẳng thương lượng nổi giá, nên định mua luôn cho tiện, đôi bên đều vui vẻ. Ai ngờ tên quản sự đột nhiên hét to: ‘Ngươi có biết chủ nhân của ta là họ Viên xứ Giao Đông không? Lá gan ngươi cũng to thật đấy, dám nâng giá với Viên thị, không muốn sống nữa à!’..."