Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chỉ e có kẻ muốn thay hắn đòi lại công đạo."
"Công đạo à..." Hoàng đế nửa cười nửa không, rồi quay sang hỏi:
"Thần Ngọc, ngươi với Viên Tứ Lang không hề có giao tình, cũng không phải kẻ làm chuyện vô ích, vì sao lại muốn cầu tình cho hắn?"
Tiêu Lâm đáp:
"Hiện nay Viên Thượng thư chỉ còn một đứa con trai. Thánh nhân ngài trọng dụng Viên Thượng thư, theo lẽ nên yêu ai yêu cả đường đi."
"Ngươi nói lời khách sáo, nhưng cũng không sai."
Hoàng đế khẽ lắc đầu:
"Viên Thượng thư một lòng vì dân, làm việc quả quyết, chỉ có điều... đối với đứa con này lại quá mực nuông chiều. Cũng khó trách, ba đứa con trước đều chết thảm, chỉ còn lại một mạng này, tự nhiên càng thêm trân quý."
Nói đến đây, Hoàng đế cũng không khỏi nhớ tới chính mình.
Trưởng tử tàn tật, buồn bã sa sút, không gượng dậy nổi; nếu không phải như vậy, ngài ấy cũng chẳng đến mức phải tìm lại đứa con trai nhỏ do một nữ Hồ sinh ra.
May mắn thay, đứa nhỏ này tư chất không tệ, chỉ là tính tình âm trầm, hành xử ngông nghênh; nhưng nếu chịu khó dạy dỗ, vẫn hơn một cái xác biết thở.
Từ lòng mình suy người, Hoàng đế cũng phần nào hiểu được sự sủng ái Viên Thượng thư dành cho đứa con này.
"Thần Ngọc, từ nay về sau, Viên Tứ Lang này ngươi phải trông coi cho trẫm. Bất kể sau lưng hắn có ai muốn hại, hay âm mưu đối phó, đều phải moi ra cho trẫm. Đừng khiến trẫm thất vọng."
"Thần tuân chỉ."
Tiêu Lâm cúi đầu đáp, rồi thu dọn quân cờ, không từng viên từng viên, mà vốc cả một nắm.
Những quân cờ ngọc rơi vào hộp phát ra tiếng lanh canh.
Hoàng đế chú ý tới động tác ấy, nở nụ cười:
"Thần Ngọc hôm nay có vẻ như lòng như lửa đốt, trong phủ có chuyện gấp sao?"
Tiêu Lâm đáp:
"Thánh nhân có khách tới thăm, thần không tiện nán lại."
Tiêu Lâm đứng dậy, phía bên kia, tiểu thái giám đang bưng trà bỗng ngẩn người, vẻ mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Ánh mắt Tiêu Lâm quét qua gương mặt hắn một lượt.
"Mới đến sao?"
Hoàng đế khoanh tay, cười:
"Suýt nữa thì quên nói. Phúc công công khi đốn cây bất cẩn đứng nhầm chỗ, bị tai nạn, nửa khuôn mặt bị hủy, không thể tiếp tục hầu hạ trẫm. Người mới tên Mậu Tài. Mậu Tài, mau hành lễ với Trưởng công tử đi."
Mậu Tài nhận lệnh, lập tức đặt chén trà xuống, chỉnh lại tay áo, cung kính hành lễ với Tiêu Lâm, giọng the thé khép nép:
"Tham kiến Trưởng công tử."
Tiêu Lâm khẽ gật đầu.
"Mậu Tài, đây là lần đầu ngươi gặp Trưởng công tử, chắc chưa biết bản lĩnh của người."
Hoàng đế vừa cười vừa cảm thán:
"Chuyện trong hoàng thành này, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay."
Mậu Tài nghe vậy, biểu lộ ra sự kinh ngạc vừa đúng mức.
Cũng từ đó, hắn đã hiểu ra, tại sao Trưởng công tử còn biết cả chuyện "khách quý" mà thánh nhân chưa kịp công bố.
Vậy nên, chẳng trách khi hắn xuất hiện, ánh mắt Trưởng công tử không có lấy một tia bất ngờ mà chỉ là đang nhận mặt.
"Thần cáo lui."
Tiêu Lâm khom mình lui xuống.
Hoàng đế phẩy tay:
"Đi đi."