Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Lan Nhân liền kéo tay áo hắn, ngước mắt đầy mong chờ hỏi: "Hôm nay phu quân có thể về phủ sớm một chút không?"
"...Có chuyện gì à?"
Thôi Lan Nhân gật đầu, cúi xuống nhìn bụng mình một cái, nhẹ giọng than: "Dạo này ra ngoài bôn ba vất vả, lại còn bị gian thương chọc giận, bụng thiếp cứ âm ỉ khó chịu..."
Không biết từ lúc nào, tay nàng lại "giả vờ" áp lên bụng, bộ dáng yếu ớt khiến người khác không nỡ chối từ.
Muốn từ chối, lại không đành lòng từ chối.
Giọng Tiêu Lâm khàn hẳn đi, đáp khẽ: "...Được."
Thôi Lan Nhân lúc này mới ngoan ngoãn buông tay áo hắn ra, cười hì hì vẫy vẫy tay với hắn.
………………….
Điện Thái Huy.
Tiêu Lâm đang cùng hoàng đế ngồi đối cờ.
Một ván kết thúc, hoàng đế rướn người nhìn lại bàn cờ, cất giọng hỏi: "Hôm nay Thần Ngọc chỉ suýt soát thắng trận, là có tâm sự gì sao?"
Tiêu Lâm đáp: "Thánh nhân ngày đêm nghiên cứu kỳ phổ, cờ nghệ tiến bộ vượt bậc, thần một ngày nào đó thất bại cũng là chuyện thường tình."
"Trẫm tiến bộ, chẳng lẽ Thần Ngọc ngươi lại dậm chân tại chỗ?" Hoàng đế chắp tay sau lưng, đi vài bước, đột nhiên thở dài nói:
"Ngày trước ngươi từng nói sẽ thay trẫm giải quyết chuyện thế gia, trẫm tin ngươi. Nhưng giờ đây cả hai ta đều biết, đó chẳng phải việc dễ dàng."
"Thánh nhân nhớ nhầm rồi." Tiêu Lâm nghiêng mặt nhìn ra ngoài điện, giọng bình thản: "Thần khi ấy không nói 'giải quyết', mà nói là 'cải biến'. Thần không thể giúp thánh nhân như chặt một cây cổ thụ, khiến nó hoàn toàn biến mất."
"Ngươi đang nói tới hai cây ngân hạnh trước điện sao?" Hoàng đế vừa đi vừa phất tay, như đang gạt đi những mạng nhện cũ kỹ trước mặt hoặc xua tan màn sương mờ đục.
"Chúng che mất ánh sáng nơi chính điện, khiến trẫm cảm thấy trước mắt mơ hồ, chẳng thể nhìn rõ."
Tiêu Lâm đáp: "Nhưng vào ngày hè, chúng cũng từng che nắng gắt cho thánh nhân."
"Vậy sao?" Hoàng đế ngoảnh đầu lại, khẽ cười, vẻ thờ ơ: "Trẫm không còn nhớ nữa."
Ngài ấy là quân vương, cũng là người ngông cuồng, phản nghịch, đạo lý, lễ nghĩa? Tất thảy đều là trò hề.
Có thể ngang nhiên nói ra hai chữ "vong ân bội nghĩa" mà vẫn ung dung tự tại.
Bởi vì, ngài ấy chỉ sống theo lý lẽ và con đường của riêng mình.
Đó mới là hoàng đế.
Mới thật sự là hoàng đế.
Cái kẻ ngu dốt trước kia, bị người người kiềm chế trói buộc, sao có thể sánh bằng hoàng đế của ngày hôm nay?
"Vạn sự đều có hai mặt, nhưng làm người thì không thể tham lam." Hoàng đế tiếp tục, giọng trầm ổn: "Đã chọn một bên, thì đừng vọng tưởng bên còn lại. Có cây thì mùa hè được che nắng, không cây thì chính điện rực sáng và trẫm, chỉ chọn một."
Tiêu Lâm hơi khom mình, nhưng không hề lộ vẻ nịnh bợ.
"Thánh nhân nhìn thấu lẽ đời, thần tự thẹn không bằng."
Hoàng đế bật cười sảng khoái, rồi đổi giọng, nói:
"Chuyện của Viên Tứ Lang trẫm đã nghe qua. Thượng Nguyên tiết, kẻ thù tìm tới gây sự... Ừm, tuy cũ kỹ nhưng cũng khá thú vị. Một thiếu niên nhà họ Mặc không quyền không thế, vậy mà lại có người âm thầm tương trợ, dám ngang nhiên giữa phố xá đông người, bắt cóc một lang quân khỏe mạnh, tứ chi lành lặn."