TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 144

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Khi bóng dáng Tiêu Lâm tiến đến bên giường, nàng khẽ dùng khuỷu tay chống người ngồi dậy, ánh mắt như tràn ngập ánh sao, nhìn hắn vui mừng gọi:

"Phu quân đã về."

Tựa hồ đã mong mỏi hắn từ lâu.

Nàng vỗ nhẹ tay xuống.

Bên giường đã được trải sẵn một tấm đệm, chỉ chờ hắn ngồi xuống.

Tiêu Lâm khẽ "ừ" một tiếng, rồi ung dung ngồi xuống đệm.

Trong phòng dường như còn nóng bức hơn trước, chẳng rõ là vì bên cạnh có một thiếu nữ mặc áo ngủ mỏng manh, hay bởi cửa nẻo đã đóng kín không cho gió lọt vào.

Thôi Lan Nhân khẽ vén một góc chăn lên, ngầm mời gọi, nhẹ nhàng hỏi:
"Phu quân chiều nay vào cung ư?"

Khi Tiêu Lâm xuống xe lúc trước, Thôi Lan Nhân không kìm được tò mò, lén vén rèm xe nhìn ra, liền thấy những bức tường cung đình xám trắng cao ngút trời.

Tiêu Lâm vừa trả lời "Ừ", vừa đưa tay luồn vào chăn, tìm đến vòng eo nàng.

"Thánh nhân trông thế nào? Thiếp từng nghe nói, ông ấy mày rậm như chổi, mắt to như chuông đồng, miệng rộng đủ nuốt trẻ con."

Mấy đặc điểm ấy gộp lại, cũng đủ vẽ ra một khuôn mặt vừa kỳ dị vừa ngộ nghĩnh, khiến Thôi Lan Nhân tự mình cũng bật cười.

"Những lời ấy, nàng nghe từ chỗ nào vậy?" Tiêu Lâm cười hỏi.

Thôi Lan Nhân mím môi, gật đầu, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Những kẻ cướp ngôi vốn khó lòng được lưu tiếng tốt, việc bị dân gian yêu ma hóa, thêu dệt thành quái đản, cũng là cách bọn họ tự an ủi trong bất lực.

Nào là thánh nhân mỗi ngày ăn hai trẻ nhỏ, nào là dùng máu người để trường sinh bất lão, thậm chí còn đồn đại rằng thực ra thánh nhân chính là Thái hậu nước Tề năm xưa cải trang mà thành...

Nói chung, chẳng thiếu chuyện ly kỳ nhảm nhí.

Thôi Lan Nhân từ nhỏ đã lớn lên trong những lời đồn như vậy.

Tiêu Lâm ôn hòa đáp:
"Thánh nhân mày rậm mắt sáng, dáng dấp oai phong, khí khái hiên ngang. Nếu là đại tướng ngoài sa trường, ắt sẽ uy danh lẫy lừng, lưu danh sử sách."

Lời nói vừa khéo, vừa không trực tiếp khen ngợi hay chỉ trích hành động cướp ngôi của thánh nhân, chỉ ngụ ý rằng, nếu vận vào con đường khác, người ấy hẳn đã trở thành anh hùng cái thế.

"Nếu nàng còn muốn nhìn, mùa Xuân săn bắn, sẽ có cơ hội tận mắt chiêm ngưỡng."

Mùa Xuân săn bắn (Xuân Sưu) diễn ra vào tháng Ba hàng năm, trước kia mỗi mùa này, huynh trưởng và phụ thân Thôi Lan Nhân đều theo thánh nhân ra ngoài núi Chung Sơn vây săn.

Nàng chưa từng tham dự, chỉ nghe tỷ tỷ Thôi Phù Ninh kể lại cảnh tượng ngựa chiến dồn dập, cờ xí rợp trời năm đó.

Có điều, từ khi trưởng tử của thánh nhân ngã ngựa, thân thể tàn tật không còn khả năng tự đi lại, các buổi săn bắn mùa Xuân cũng dần trở nên thưa thớt.

"Phu quân sẽ dẫn thiếp cùng đi sao?!" Thôi Lan Nhân mắt sáng rỡ, không ngờ hôm nay thân phận khác xưa, nàng cũng có thể ra ngoài dự phần náo nhiệt.

Tiêu Lâm đáp:
"Nếu nàng muốn."

"Muốn!" Nàng đáp ngay không chút do dự, rồi lại e dè bổ sung:
"Chỉ là... thiếp không giỏi cưỡi ngựa, phu quân có thể chở thiếp cùng không?"

Thực ra cái gọi là "không giỏi" cũng đã là nói quá, bởi Thôi Lan Nhân từ bé đến giờ chưa từng ngồi lên lưng ngựa.

Nàng chỉ từng nhìn các lang quân tung hoành cưỡi ngựa, phong tư hào hiệp, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.

Tiêu Lâm không lập tức đáp ứng.

Bởi nếu hai người cùng cưỡi một ngựa, tất nhiên thân thể sẽ sát vào nhau, tư thế chẳng khác nào ôm ấp...

Giữa chốn đông người mà thân mật như vậy, là chuyện Tiêu Lâm chưa từng nghĩ tới.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo