Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay cả lúc này, khi đang xoa bụng cho Thôi Lan Nhân, hắn cũng như ngồi trên đống kim châm, trong lòng không ngừng tự nhắc nhở không được vượt quá giới hạn, không thể để mất kiểm soát, càng không thể đối với nữ lang đặt trọn lòng tin nơi mình mà làm ra chuyện gì thất lễ.
Sự im lặng của Tiêu Lâm khiến Thôi Lan Nhân có chút thất vọng, nhưng nàng vẫn không cam lòng từ bỏ cơ hội cưỡi ngựa, bèn dịu giọng nói:
"Vậy... thiếp có thể nhờ người khác dẫn đi không? Một mình thiếp thật sự..."
Chưa dứt lời, bàn tay Tiêu Lâm đã siết chặt bên hông nàng.
Đôi đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại, như hai mũi kiếm sắc bén phát ra hàn quang lạnh lẽo, tựa hồ chỉ cần nàng thốt ra thêm một chữ nữa thôi, nàng nhất định sẽ hối hận.
Thôi Lan Nhân nuốt nước bọt, chần chừ nói:
"...Thiếp... thiếp thật sự muốn cưỡi ngựa, rất muốn..."
Thanh âm nàng như rơi vào bùn lầy, dính nhớp nặng nề, từng âm tiết như bị trăm ngàn chiếc lưỡi bùn quấn lấy, kéo ghì không cho thoát ra ngoài.
Tiêu Lâm không đáp lời, nhưng ánh mắt hắn lại thốt lên một chữ thật rõ ràng: Không.
Bàn tay đang giam giữ nơi thắt lưng nàng, nàng có thể vùng thoát sao?
Chết tiệt, tại sao tay hắn lại dài đến thế, cả phần lưng dưới của nàng đều bị hắn nắm trọn, năm ngón tay như năm cánh của cái bẫy thú, chặt chẽ khóa giữ nàng.
Đã chọc giận Tiêu Lâm, nhưng nàng lại chẳng thể trốn đi.
Ý nghĩ đó, như một tàn lửa rơi vào đống cỏ khô, bùng lên mãnh liệt.
"Cưỡi ngựa rất nguy hiểm."
Tiêu Lâm gắt gao nhìn nàng, hoàn toàn không hay biết bản thân lúc này trông đáng sợ đến nhường nào, lạnh lẽo, âm u, hệt như ngàn ác quỷ bị nhốt ngàn năm nơi địa ngục, đang rình rập uy hiếp phàm nhân đầu tiên lọt vào.
Giọng nói của hắn khẽ run, nhưng hắn cố gắng đè nén, nỗ lực nhét cảm xúc vào chiếc bình "ôn hòa" đã tràn đầy:
"Nếu chẳng may sơ suất, tay chân nàng sẽ bị gãy. Nếu vận rủi hơn..."
"Ngay cả cổ nàng, cũng sẽ bị bẻ gãy tại chỗ."
Tiêu Lâm không dám tưởng tượng cảnh Thôi Lan Nhân gãy cổ ngã xuống. Nhưng hắn vẫn cố gắng nói cho nàng rõ ràng.
Nếu nàng gãy tay gãy chân, tất nhiên sẽ bất tiện trăm bề đi lại, ăn uống, thậm chí là tắm rửa, thay y phục...
Nghĩ tới đây, hắn bỗng chợt nghĩ nếu Thôi Lan Nhân không thể tự chăm sóc mình, buộc phải hoàn toàn ỷ lại vào người khác, vậy thì hắn, hẳn sẽ rất sẵn lòng "thay nàng làm tất cả".
Điều hắn mong muốn xưa nay vốn không phải sự khuất phục của lòng người, mà là sự khuất phục của thân thể.
Bởi vì tâm trí vốn tùy hứng, vô quy củ.
Mỗi người đều có một góc tâm tư không ai hay biết, một nơi tự do không bị lễ nghĩa, đạo đức, hay thói tục ràng buộc.
Ở đó, người ta có thể phạm sai lầm, có thể phát cuồng, có thể bước ra ngoài cái giới hạn không nên vượt.
Chỉ cần lời nói chưa nói, chưa hành động, thì sẽ không ai hay biết.
Giống như hắn, dù trong lòng ngập tràn bùn nhơ, bên ngoài vẫn khoác lên vỏ ngoài "trưởng công tử" cao quý, trong sạch như ngọc, lạnh lẽo như sương thu.
Nếu Thôi Lan Nhân chỉ có thể dựa vào hắn...Vậy chẳng phải sẽ hoàn toàn thuộc về hắn sao?
Hoàn toàn thuộc về hắn.
Quả là một sự cám dỗ chí mạng.
Thôi Lan Nhân còn đang thăm dò:
"Nếu là phu quân, sẽ không bao giờ để thiếp bị thương, đúng không?"
Tiêu Lâm chậm rãi buông tay, ngẩn người giây lát, rồi mới đáp:
"Đúng vậy."