Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn không thể tổn thương Thôi Lan Nhân.
Đạo đức, lễ giáo, giáo dưỡng, tập tục… tất cả đều không cho phép hắn làm theo những ham muốn trong lòng.
Hắn phải là Trưởng công tử, và chỉ có thể là Trưởng công tử.
Được đáp án vừa ý, Thôi Lan Nhân lại nửa nằm xuống, tiếp tục trò chuyện vu vơ:
"Vậy, thánh nhân triệu phu quân nhập cung, có chuyện gì hệ trọng sao?"
Tiêu Lâm không đáp, ngược lại hỏi:
"Sao nàng lại quan tâm đến thánh nhân đến vậy?"
"Thiếp là lo cho phu quân mà! Nếu không được hỏi, lần sau thiếp sẽ không hỏi nữa."
Thôi Lan Nhân nhu thuận, chỉ khẽ chu môi ra vẻ tủi thân.
Tiêu Lâm nhìn đôi môi nàng khẽ bĩu ra, ngẩn ra trong chốc lát, rồi mới dịu giọng đáp:
"Cũng không có việc gì gấp. Thánh nhân thích cờ vây, gọi ta vào cung cùng đánh vài ván."
"Phu quân đánh cờ rất giỏi sao?"
"Cũng tạm."
"Vậy sau này nếu có thời gian, phu quân dạy thiếp được không?"
Lần này Tiêu Lâm không suy nghĩ lâu, rất nhanh đã đáp:
"Được."
Chỉ e nếu từ chối, nàng lại buông lời dọa dẫm muốn nhờ người khác dạy.
Thôi Lan Nhân nhoẻn miệng cười, nụ cười thoáng qua, nhưng lại như gợn sóng lan xa.
Tiêu Lâm lập tức nắm bắt được chút manh mối đó, trong lòng không kìm được mà phân tích nhanh chóng.
Nàng có phải đã phát hiện ra rồi không?
Phát hiện ra hắn sẽ dễ dàng thỏa hiệp, chỉ vì hắn không chịu nổi việc nàng tìm đến người khác.
Rồi sẽ nhận ra trái tim hắn vừa nhỏ nhen, vừa âm u, hoàn toàn không phải bậc quân tử nàng tưởng tượng.
Tiêu Lâm nghĩ đến trăm ngàn khả năng.
Thực ra, Thôi Lan Nhân trước mặt chẳng nghĩ gì phức tạp cả, nàng chỉ thấy buồn cười vì phu quân mình thông minh như vậy, mà lại nghe không ra đôi câu khách sáo giả vờ kia.
Nàng giống hạng người thích động não sao?
Hiện tại, nàng nhắm mắt lại, nghiêm túc hưởng thụ sự "xoa bóp" của Tiêu Lâm.
Phải nói, tay nghề của Tiêu Lâm đã tiến bộ rõ rệt so với lần trước.
Dù là lực đạo, tiết tấu, hay vị trí ra tay, đều nắm bắt vô cùng chuẩn xác.
Mỗi lần xoa tròn, mỗi lần ấn xuống, đều chạm đúng chỗ khiến nàng cảm thấy dễ chịu nhất.
Trí nhớ và khả năng điều khiển lực của hắn, quả thực khiến người ta phải thán phục.
Một nén hương trôi qua, bụng dưới của Thôi Lan Nhân đã bắt đầu nóng ran, thậm chí đau nhức nhẹ như bị đầu kim châm, dù có lớp áo mỏng cũng không tránh được sự ma sát với làn da.
Tiêu Lâm thu tay về, lòng bàn tay cũng đã nóng bừng.
"Phu quân vất vả rồi." Thôi Lan Nhân mỉm cười ngồi dậy, không tiếc lời khen ngợi:
"Nhờ có phu quân xoa bụng, thiếp mới hồi phục nhanh như vậy."
Tiêu Lâm nhìn nàng, dịu dàng đáp:
"Miễn là có ích cho nàng, vậy là tốt rồi."
Thôi Lan Nhân cười như gió xuân:
"Nếu sau này phu quân có chỗ nào khó chịu, cũng cứ nói với thiếp nhé. Thiếp cũng sẵn lòng dốc sức vì phu quân đó."
Lời thì thầm mềm nhẹ cuối cùng, như làn gió lướt qua bên tai hắn, lại như tiếng trống trận vang dội, khiến binh lính ngủ say trong lòng hắn lập tức hừng hực tinh thần.
Nỗi đau bắt đầu dâng lên, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn nàng.
"Bất kỳ nơi nào... cũng được sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Nhận được câu trả lời chắc chắn ấy, trường công tử vẫn lặng im như cũ, im lặng đến lạ thường.