Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May thay, tay áo rộng dài che khuất tất cả, suốt quãng đường rời đi, hắn không hề ngoảnh lại.
Trong tầm mắt Thôi Lan Nhân chỉ còn lại bóng lưng bình thản ấy, không một dấu hiệu khác thường.
Chỉ có con vẹt đậu trên trụ đồng bên cửa sổ, tò mò nhìn theo bóng dáng hắn, cái mỏ nhỏ liên tục lặp lại:
"Trưởng công tử! Trưởng công tử!"
May mà đầu óc chim vẹt quá nhỏ, dẫu học được vài ba từ, cũng chẳng thể ghép nên câu từ hoàn chỉnh.
Tiêu Lâm liếc nhìn nó, khẽ đẩy cửa bước ra.
Đêm đã khuya, khắp ngõ viện Ngọc Lăng đèn đuốc đều tắt lịm.
Tiêu Lâm nằm trên giường nhưng vẫn trằn trọc, đôi mắt mở to, im lặng nhìn bóng tối trong phòng, cố gắng gạt bỏ những tạp niệm đang không ngừng tuôn trào trong đầu.
Nhưng đêm nay, tạp niệm như lá rụng bay đầy, quét đi một lớp lại chồng thêm một lớp.
Thậm chí, những chiếc lá ấy còn dường như phát ra tiếng thở dốc, lá làm sao thở được?
Một hồi lâu sau, hắn mới nhận ra, tiếng thở dốc đó là của chính mình.
Bàn tay, không tự chủ được, đã âm thầm an ủi lấy chính mình.
E rằng cả đêm nay, hắn khó lòng chợp mắt.
Mà khi hắn thao thức, Thôi Lan Nhân thì sao?
Nàng vẫn ngủ ngon, chẳng hề hay biết.
Khi Tiêu Lâm nhớ đến nàng, thì ở một gian phòng khác, Thôi Lan Nhân cũng đang trằn trọc trở mình.
Nàng suy nghĩ về những mảnh gỗ, những phường buôn gỗ, còn cả cửa hàng gỗ nàng dự định sẽ mở trong tương lai.
Cho đến khi cơn buồn ngủ kéo tới, nàng mới rúc vào trong chăn.
"Chíu chíu! Trưởng công tử! Chíu!"
Con vẹt Mông Mông còn đang tự vui một mình, song Thôi Lan Nhân đã mệt rũ, mí mắt nặng trĩu, không còn hơi sức đáp lại, chỉ lẩm bẩm:
"Mông Mông, đừng ồn nữa, ngủ đi..."
Cộp... cộp...
Tiếng bước chân?
Giờ này còn ai chưa ngủ?
Chắc là bà Trần? Nhưng mà... nàng cũng đâu còn là đứa trẻ ba tuổi, chẳng đến nỗi đá tung chăn đạp đệm...
Thôi Lan Nhân chẳng buồn để tâm, nhắm chặt mắt, rất nhanh chìm sâu vào giấc mộng.
Lúc Tiêu Lâm vén màn giường, Thôi Lan Nhân vừa vặn ngủ say.
Trên đường tới đây, hắn đã nghĩ nên làm thế nào để đánh thức nàng.
Nhưng khi đứng bên giường, nhìn nữ tử đang ngủ ngon giấc kia, hắn lại không thể ra tay.
Hắn cứ đứng lặng, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống.
Trong ánh sáng lờ mờ, chỉ có thể mơ hồ thấy dáng hình, nhưng trong lòng hắn, từng đường nét chân mày, đôi mắt, cánh mũi, bờ môi của Thôi Lan Nhân lại sống động như khắc sâu vào tận tâm can.
Hắn lặp đi lặp lại việc phác họa, tưởng tượng từng nét một.
Con người phán đoán cái đẹp, kỳ thực là từ trong lòng mà ra.
Có kẻ yêu thích bãi hoang ngút ngàn, cảm thấy mọi thứ hoang vắng, cây khô quạ gọi mới là đẹp;
Có người mến náo nhiệt chốn hồng trần, cho rằng đèn hoa rực rỡ, dòng người tấp nập mới là đẹp.
Tiêu Lâm cũng chẳng biết thế nào mới thực sự gọi là đẹp.
Hắn chỉ biết, trong lòng hắn, chỉ còn nhớ đến gương mặt Thôi Lan Nhân.
Sáng sớm hôm sau, Thôi Lan Nhân sai người đưa đi hai tấm thiệp, một gửi cho Lão phu nhân nhà họ Thôi, một gửi cho Tề Man.
Hiện tại, người của Nhị hoàng tử đang lục tung cả Kiến Khang để tìm tung tích Tiểu Nga, thế trận bày ra chẳng khác nào quyết tâm đào ba thước đất cũng phải tìm cho bằng được. Thôi Lan Nhân cảm thấy chuyện này nên thẳng thắn giải thích, tránh để Tiểu Nga mãi là một sự tồn tại không thể lộ diện bên mình.
Vì thế, nàng dứt khoát gọi Tề Man đến Thôi phủ, một lần giải quyết cả hai việc.