Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi trưa, sau khi bẩm báo xin phép Vương Đại nương tử, Thôi Lan Nhân liền dẫn theo bà Trần và Tiểu Nga rời phủ.
Vừa ra khỏi hẻm nhỏ bên ngoài phủ, nàng đang định bước lên cỗ xe nhỏ thì Cảnh Trừng đã vội vàng đuổi tới, thỉnh cầu nàng chuyển sang một cỗ xe khác, Trưởng công tử muốn cùng nàng tới nhà họ Thôi.
Chuyện này quả thực nằm ngoài dự liệu, nhưng Thôi Lan Nhân nghĩ mãi cũng không tìm được lý do để từ chối.
Ngồi vào xe cùng Tiêu Lâm, ánh mắt Thôi Lan Nhân không khỏi tò mò liếc nhìn phu quân mình trong bộ quan phục chỉnh tề:
"Hôm nay phu quân không bận sao?"
Tiêu Lâm đáp:
"Chủ sự họ Thôi bệnh rồi, có vài việc vốn do hắn phụ trách, ta nhân tiện ghé hỏi vài câu công vụ."
Thôi Lan Nhân: "..."
Nàng bất giác nhớ tới lần bị kéo đi quỳ ở từ đường, vừa phải nghe hắn đọc gia phả nhà thế gia, vừa phải tỏ vẻ chăm chú.
Bệnh rồi còn bị tra hỏi công vụ, nghĩ đến đây, Thôi Lan Nhân cũng phải thay ca ca mình rơi đôi ba giọt lệ đồng cảm.
"Ca ca thiếp bị bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?"
Tiêu Lâm thản nhiên đáp:
"Tích lao mà thành, nghỉ ngơi ít ngày sẽ ổn."
Chẳng phải là mệt mỏi mà đổ bệnh đó sao?
Thôi Lan Nhân nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng:
"Phu quân cũng không nên lao lực quá mức. Không chỉ cấp dưới chịu không nổi, mà thân thể phu quân cũng chịu không nổi đâu."
Không trông mong Tiêu Lâm sẽ nghe lọt tai, Thôi Lan Nhân chỉ là xuất phát từ lòng thương người, thuận miệng lặp lại lời khuyên mà trước kia tổ mẫu từng dạy nàng:
"Có câu, dục tốc tắc bất đạt. Người quá mệt mỏi sẽ dễ mất đi sự sáng suốt, nhỡ đâu còn đưa ra những phán đoán sai lầm."
Tiêu Lâm ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn nàng.
Nhưng Thôi Lan Nhân nói xong đã cúi đầu, chợt cảm thấy tấm chăn dưới tay chạm phải có gì đó lạ lạ. Cúi mắt nhìn kỹ, mới phát hiện đó không phải tấm chăn lông mềm mại trước kia, mà là một tấm đệm mây xa lạ.
"Sao còn chưa đến hạ mà đã đổi chăn rồi?" Giọng nàng tự nhiên chuyển đề tài, lại nói ra chuyện chẳng liên quan, "Thiếp rất thích tấm lông mềm trước kia, sờ vào ấm áp dễ chịu, nằm chắc chắn càng thoải mái hơn, phu quân, hay tặng nó cho thiếp đi?"
Cổ họng Tiêu Lâm đột nhiên khô khốc, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, sợ nàng bỗng dưng sinh ra bảy lỗ tâm tư, nhìn thấu mấy phần tâm sự không nên biết của hắn.
May thay, Thôi Lan Nhân không hề có vẻ gì khác thường.
Nàng chỉ đơn thuần thật lòng yêu thích tấm chăn kia, có khi đã ngắm nghía từ lâu rồi cũng nên.
"…Bị bẩn rồi, đã vứt đi rồi." Tiêu Lâm trầm giọng đáp.
Thôi Lan Nhân thất vọng ra mặt:
"Bẩn thì giặt đi là được mà..."
Đúng là phung phí của trời!
"Phu quân lần sau nếu định vứt bỏ mấy thứ tốt như vậy, nhớ báo trước cho thiếp biết nhé." Nàng nghiêm túc dặn dò, "Chỉ cần cắt bớt cũng có thể làm giẻ lau mà!"
Tiêu Lâm chợt nhớ tới chiếc quần lụa vừa bị vứt bỏ tối qua, trong lòng dấy lên một tia cảm xúc vi diệu, nhưng rất nhanh đã tự giễu mình rồi ném cái ý nghĩ nực cười đó ra xa.
Làm sao Thôi Lan Nhân lại cần đến một chiếc quần đã bị làm bẩn chứ?