Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão phu nhân thản nhiên nói:
"Thánh nhân cần dùng đến Viên Thượng thư."
Một câu, không cần nói thêm.
Bởi vì Viên Thượng thư là cánh tay đắc lực, chỉ cần Viên Tứ lang không đúc tiền riêng, không luyện binh tạo phản, không phạm tội đại nghịch, thánh nhân đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thôi Lan Nhân cụp mắt, che đi tia sáng nơi đáy mắt, chỉ nghe lão phu nhân thong thả quay lại chủ đề ban nãy:
"Ta sẽ chọn mấy người quản sự, đến lúc đó con hãy đến chọn một người thuận mắt."
"Đa tạ tổ mẫu."
Chốt được việc này, nhiệm vụ lần này của Thôi Lan Nhân cũng xem như đã hoàn thành được một nửa.
Tề Man thường lui tới Thôi phủ thăm hỏi lão phu nhân. Viện của lão phu nhân và các nữ lang phân ra đông tây, cách biệt khá xa, chỉ cần hắn không tự tiện đi loạn, Thôi gia cũng không tiện ngăn cản hắn thay thánh nhân dốc lòng hầu hạ.
Trước kia, việc này vốn do đại hoàng tử đảm nhiệm, nhưng giờ đại hoàng tử ít khi xuất môn, thế là để cho hắn thừa cơ chen vào.
Thôi Lan Nhân khi cho người gọi hắn đến cũng chưa nói rõ nguyên nhân.
Đợi đến khi thấy Tiểu Nga e dè trốn sau lưng Thôi Lan Nhân, Tề Man lập tức nổi giận, giơ tay chỉ vào nàng ấy: "Ngươi vậy mà lại trốn ở Thôi gia!"
Thôi Lan Nhân giống như gà mẹ xù lông che chở con, chống nạnh mà quát: "Huynh còn mặt mũi nói à!"
"Ta làm sao?" Tề Man mấy hôm nay vì tìm không thấy người mà lòng như lửa đốt, cơn giận còn chưa kịp phát ra, đã bị tiếng mắng của Thôi Lan Nhân làm cho ngẩn người.
"Tiểu Nga vốn đã không còn người thân, huynh đưa nàng vào cung làm thị vệ ta còn chưa nói gì, giờ huynh cảm thấy phiền toái liền muốn đuổi người đi, vậy mà còn dám tới trách móc!"
"Người ta lớn như vậy mất tích, ta không tìm chẳng lẽ mặc kệ sao?" Tề Man khoanh tay trước ngực, cau mày nói: "Về phủ thì có gì không tốt, có tiền tiêu, có nhà ở, ta còn định mua cho nàng hai nha hoàn bốn thị vệ, đảm bảo nàng nửa đời sau an nhàn sung sướng, ngươi nói xem, có gì không ổn?"
Hồi trước, khi còn chưa được Thôi gia nhận lại, một gian nhà, hai nha hoàn, bốn gia nô đã là viễn cảnh tốt đẹp nhất mà Thôi Lan Nhân từng dám mơ tới.
"..."
Ngay cả Thôi Lan Nhân cũng suýt chút động lòng, quay đầu hỏi Tiểu Nga: "Hắn chịu chi tiền đấy."
Tiểu Nga vẫn lắc đầu, ánh mắt kiên định khác thường: "Ta không muốn về Bạch Mộng Thành."
Đúng là đầu óc cứng nhắc! Tề Man hậm hực hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, quay sang Tiểu Nga: "Vậy thì theo ta về."
Tiểu Nga vẫn lắc đầu.
Nàng ấy đã hạ quyết tâm, nhất định phải ở lại bên Thôi Lan Nhân.
Chỉ có ở bên Thôi Lan Nhân, nàng mới không bị Tề Man cưỡng ép đem đi.
Dù Tề Man có trừng mắt dọa nạt, Tiểu Nga tuy lòng chột dạ nhưng cũng không hề trốn tránh.
Thôi Lan Nhân che chở cho Tiểu Nga, nói với Tề Man: "Đừng ép nàng, để nàng tự chọn, muốn đi với ai!"
"Ta ép nàng chỗ nào? Ngươi nói chuyện cũng phải công bằng chút chứ!"
"Trưởng... trưởng công tử, bên này đi!"