Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi vì giữa thế gia quyền quý với nhau, ngẩng đầu cúi đầu đều chạm mặt, còn phải giữ thể diện lẫn nhau.
Ai biết được một ngày nào đó mình có cần nhờ cậy tới người ta không?
Lão phu nhân nhà họ Thôi tất nhiên cũng cho rằng Thôi Lan Nhân không cần thiết phải nhúng tay vào vũng nước đục kia, nhưng sự đã rồi, bà cũng không trách phạt nàng, chỉ mỉm cười nói:
"Cháu đấy, đúng là hươu con mới sinh chẳng biết sợ hổ."
Thôi Lan Nhân từ trước tới nay chưa từng giao thiệp nhiều với người trong các gia tộc thế gia, chẳng biết trong đó nước sâu thế nào, càng không rõ những quan hệ hỗ trợ, lợi ích đan xen giữa họ.
Nàng nghiêng đầu hỏi:
"Tổ mẫu thấy cháu làm vậy là không đúng sao?"
Lão phu nhân ôn tồn đáp:
"Cháu có một tấm lòng rất tốt, tổ mẫu rất đánh giá cao hành động của cháu. Chỉ là về sau cần phải cẩn thận hơn, đừng để bản thân vô tình vướng vào rắc rối không nên vướng. Nghe thì có vẻ hơi tục, nhưng câu 'chọn quả hồng mềm mà bóp' cũng không phải không có lý."
Lão phu nhân lại nói:
"Việc gì cũng nên lượng sức mà làm."
Không có bản lĩnh thì đừng ôm việc nặng, đạo lý đơn giản như vậy.
Chó nhỏ không sủa hùm dữ, mới mong sống lâu được.
Thôi Lan Nhân khẽ gật đầu.
Tổ mẫu là vì lo cho nàng, sợ nàng chọc phải người không nên chọc, cuối cùng chuốc lấy họa vào thân.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu nàng lại thoáng hiện lên hình bóng Tiêu Lâm.
Mà hắn mới chính là người mà nàng không nên đụng vào nhất.
Bề ngoài, Tiêu Lâm ôn hòa, cổ hủ, nhàm chán, nhưng lột lớp vỏ ấy ra, bên trong lại là dung nham, là sóng dữ, là đầm lầy.
Là nóng bỏng, cường thế, nhơ bẩn.
Nếu có một ngày, nàng thực sự chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn, ai biết được sẽ phải hứng chịu một kiểu "báo thù" điên cuồng đến nhường nào?
Thôi Lan Nhân từ lâu đã nhận ra mình khác biệt với những nữ lang thế gia khác.
Bởi vậy, dẫu mặt tối của Tiêu Lâm có đáng sợ đến mấy, phản ứng đầu tiên trong lòng nàng cũng không phải là sợ hãi mà là kích động.
Chỉ là, nàng vẫn nên nghe lời tổ mẫu, tự bảo vệ bản thân mới là quan trọng nhất.
Trước khi Tiêu Lâm thực sự nổi cơn thịnh nộ, nàng cần có cho mình nhiều hơn những chỗ dựa vững chắc.
Dù sao, nàng cũng không phải thật sự là kẻ thích chịu ngược, nàng chỉ thích cảm giác được tình cảm mãnh liệt bủa vây mà thôi.
Lão phu nhân lại nói tiếp:
"Vị Thượng thư họ Viên kia, tuy ta không quen thân, nhưng có nguồn tin đáng tin cậy cho biết, quả thực là người làm việc chăm chỉ, hết lòng vì dân. Nếu cháu xuất đầu vì lão Du bán gỗ kia, Viên Thượng thư chắc hẳn sẽ không làm khó dễ cháu.
Còn về Viên Tứ lang… hắn vốn dĩ là kẻ rắc rối, vừa mới thoát thân khỏi một vụ án lớn, đâu còn hơi sức mà quản mấy chuyện vặt vãnh này."
"Chẳng phải là vụ án của vị thư sinh xuất thân hàn môn đó sao?" Thôi Lan Nhân chợt hỏi.
"Cháu cũng nghe nói à?" Lão phu nhân thở dài:
"Thánh nhân vẫn còn nương tay với nhà họ Viên, nên mới không truy cứu hắn."
"Vậy mà hắn đánh chết một thư sinh, thánh nhân cũng mặc kệ sao?"
Thôi Lan Nhân khó mà tin nổi, nàng vốn nghĩ cho dù thư sinh kia thân phận thấp hèn, nhưng rốt cuộc cũng là một mạng người, Viên Tứ lang ít nhất phải chịu phạt mới phải...