Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Man, Viên Tì, Phan Hoằng...
Trong đầu Tiêu Lâm vụt qua vô số cái tên.
Không ngờ lại nhiều đến vậy, làm chính hắn cũng thấy kinh ngạc.
Nhưng hắn chẳng muốn hé răng nửa lời.
Một khi nói ra, chẳng khác nào tự thừa nhận bản thân đang ghen tuông, đang hoài nghi, đang để lộ tâm địa tối tăm đầy đố kỵ.
“Mặt mày phu quân khó coi thế, đang suy nghĩ điều gì sao?”
Nói là khó coi, nhưng giọng điệu nàng lại không chút run sợ, chỉ mang theo vẻ lạnh nhạt, hờ hững như người ngoài cuộc đứng xem hổ đấu nơi sơn lâm.
Như đã đoán ra được, dẫu ngọn lửa kia có bùng đến đâu, cũng chẳng thể bén vào người nàng.
Tiêu Lâm điềm đạm đáp: “Không có gì.”
Thấy sắc mặt Tiêu Lâm từ âm trầm lạnh lẽo dần trở lại bình tĩnh thản nhiên, Thôi Lan Nhân thật lòng thầm khâm phục khả năng chịu đựng của vị trưởng công tử này.
Muốn khiến hắn thực sự nổi giận, xem ra không phải chuyện dễ dàng.
Dù trong lòng Thôi Lan Nhân rất muốn thấy bộ dạng hắn vứt bỏ liêm sỉ, quẳng đi đạo đức, nhưng thời cơ hiện tại vẫn chưa đến.
Nàng bèn đổi giọng, khẽ cười mà rằng: “Doanh Doanh cũng chỉ là cái tên, ai gọi cũng được. Nhưng nếu là phu quân gọi, thiếp vẫn thấy hay hơn một chút.”
... Hay hơn một chút?
Lông mày Tiêu Lâm khẽ động, suýt nữa đã ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng.
Nhưng hắn thực lòng không muốn thấy trong đó là sự trào phúng giễu cợt.
Dẫu nàng có ngụy trang khéo léo đến đâu, hắn vẫn có thể nhận ra chút dấu vết.
Thôi thì cứ coi như nàng thật lòng đi vậy.
/
Hai ngày sau, Thôi lão phu nhân mời đến bốn người trưởng quản, để Lan Nhân chọn một người làm chưởng quỹ cho cửa hàng gỗ của mình.
Người được chọn họ Trang, trạc ba mươi tuổi, là một kẻ goá vợ, có cô con gái năm tuổi.
Thôi Lan Nhân thấy y có dung mạo thanh tú, lại trung hậu thật thà, biết chữ biết tính toán, từng có kinh nghiệm làm mộc, vô cùng hài lòng.
Nàng liền dẫn Trang chưởng quỹ đến gặp lão Đỗ, hai người cùng nhau kiểm kê số lượng và chủng loại gỗ, lập thành sổ sách rõ ràng.
Trong lòng lão Đỗ như trút được gánh nặng, liên tục cảm tạ không ngớt, còn chúc cho Thôi Lan Nhân làm ăn phát đạt.
Hiện giờ bọn họ đã đắc tội với nhà họ Viên, chỉ còn trông cậy vào Thôi Lan Nhân chống đỡ cửa tiệm này lâu dài, thì lão mới có chỗ dựa kiếm cơm.
Trang chưởng quỹ nghe nói đến tình hình của nàng từ chỗ Vương lão phu nhân.
Chủ nhân trẻ tuổi chẳng am tường việc buôn bán, nên y đành nhắc nhở:
“Vì có Trung thư thị lang họ Phan xúi giục mà dạo này người dùng gỗ quý làm đồ gia dụng càng lúc càng ít. Tuy rằng những loại gỗ này rất tốt, nhưng bán ra thế nào lại là chuyện không dễ.”
Dù Thôi Lan Nhân không thiếu bạc, cũng chẳng vội kiếm lời, nhưng gỗ để lâu dễ bị mối mọt đục khoét, chỉ tổ tổn hao vô ích.
Nàng vẫn chưa có phương án cụ thể, chỉ dặn Trang chưởng quỹ cứ chọn ra chỗ gỗ tốt để làm đồ cưới cho các cô nương nhà họ Tiêu, rồi nhanh chóng đưa đến xưởng đã đặt cọc mà gia công.
/
Lo liệu xong xuôi mọi việc, Thôi Lan Nhân mới đi bẩm báo với Vương đại nương tử.